Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 567 - Chương 566: Tâm Tư Của Nữ Hài Ngươi Đừng Đoán (2)

Chưa xác định
Chương 566: Tâm tư của nữ hài ngươi đừng đoán (2)

Mấy phút đồng hồ sau, chén canh bị lấy đi, phần canh Hạ Mạt không động tới bị Hạ Chí uống mất phân nửa, ba tỷ đệ Liễu gia đều uống sạch.

Món ăn thứ hai rất nhanh đã được đưa lên, là một món rau trộn, lần này, Hạ Chí và ba tỷ đệ Liễu gia vẫn cảm thấy mùi vị không tệ như cũ, nhưng nữ cảnh hoa bạo lực Hạ Mạt của chúng ta lại vẫn như cũ, ngay cả nếm thử một miếng cũng không muốn.

"Ngươi thực sự không nếm thử một chút sao?" Hạ Chí hỏi.

"Không." Lần này Hạ Mạt trả lời càng ngắn gọn.

"Được rồi, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đêm nay ngươi muốn ăn gì?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Ngươi đoán." Câu trả lời của Hạ Mạt khiến Liễu Huy đang đứng bên cạnh đám người cảm thấy tan vỡ, vị đại tiểu thư này muốn ăn gì không thể nói rõ sao? Nhất định phải muốn người khác đoán.

"Ta nhớ kỹ có người từng nói, tâm tư của nữ hài ngươi đừng đoán, cho nên, ta vẫn không đoán thì hơn." Hạ Chí nói rất chân thành.

Hạ Mạt không thể nói được nữa, kế tiếp, Hạ Mạt cứ ngồi bên cạnh Hạ Chí như vậy, không ăn đồ ăn, cũng im lặng không nói, từng món ăn được bưng lên. Chính như Liễu Huy đã nói, đồ ăn của mỗi người bắt đầu trở nên khác nhau, đồ ăn cho Hạ Mạt càng là đủ loại khẩu vị đều có, vấn đề nằm ở chỗ, Hạ Mạt không hề muốn ăn chút nào. Lúc này, tâm tình của đầu bếp cũng đã hỏng mất, bởi vì Hạ Mạt làm như vậy khiến bọn họ không cách nào đoán được khẩu vị của Hạ Mạt.

Trong lòng ba tỷ đệ Liễu gia cũng hỏng mất, Hạ Mạt hoàn toàn không ăn khiến bọn hắn cũng hơi xấu hổ, nhưng bọn hắn cũng chẳng có cách nào khác, vị cảnh hoa bạo lực này hoàn toàn không quan tâm đến bọn hắn, ngay cả Hạ Chí nói chuyện với nàng, nàng cũng không mấy phản ứng, đương nhiên bọn hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Cứ như vậy, qua đại khái nửa giờ, Hạ Chí vừa ăn xong một phần lươn nướng, sau đó hắn đứng lên.

"Ta đi ra ngoài một chút." Lời này đương nhiên là Hạ Chí nói với Hạ Mạt.

Hạ Chí mau chóng rời khỏi phòng, Hạ Mạt vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, cũng không hề rời đi, Liễu Huy Liễu Thần Liễu Linh đều rất buồn bực, Hạ Chí đi đâu vậy?

Chuyến đi này, Hạ Chí bỏ ra đủ mười phút, mà lúc hắn trở lại, vẫn là hai tay trống không.

Hạ Chí vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, năm mỹ nữ sườn xám lại nối đuôi nhau mà vào, hiển nhiên lại có một món ăn được bưng lên.

Mà khi một mỹ nữ sườn xám trong số đó đặt một chậu thật lớn trước mặt Hạ Mạt, ba tỷ đệ Liễu gia đều ngẩn ngơ, này… đây là có chuyện gì?

Phải biết rằng, phân lượng mỗi một món ăn ở đây đều rất ít, một cái bồn lớn như thế chưa bao giờ xuất hiện trong nhà hàng này, mà bọn hắn ở cách khá xa cũng không thấy rõ rốt cuộc trong chậu có thứ gì.

"Ta kiếm." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt.

"Không phải ngươi xào." Rốt cục Hạ Mạt cũng nói chuyện.

"Là ta rửa." Hạ Chí còn nói thêm.

"Ta biết." Hạ Mạt vươn hai ngón tay trắng nõn ra, bốc lên một thứ nho nhỏ từ trong chậu lên, lần này, Liễu Linh Liễu Thần Liễu Huy đều thấy rõ, thứ này lại có thể là ốc nước ngọt.

Hạ Mạt đặt ốc nước ngọt vào bên mép, nhẹ nhàng hút một cái, buông xuống, sau đó nàng lại cầm lên con thứ hai, tiếp theo là con thứ ba, con thứ tư...

Thấy Hạ Mạt ăn ngon lành như vậy, mỹ nữ sườn xám đứng sau lưng Hạ Mạt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng có một món mỹ nữ cảnh quan này thích ăn, danh tiếng của Nhất Phẩm Đường thiếu chút nữa đã bị đập trên người nàng.

"Mệt mỏi nửa ngày, thì ra chỉ một chậu ốc nước ngọt xào đã có thể giải quyết được." Trong lòng Liễu Thần thầm lẩm bẩm, đây không phải kiêng ăn, đây thật sự là biến tướng của làm nũng!

Ai nói băng sơn mỹ nữ sẽ không nũng nịu?

Xem Hạ Mạt người ta, phương thức nũng nịu khác biệt tới cỡ nào.

Cái này không ăn, cái kia không ăn, chỉ muốn ăn ốc nước ngọt bạn trai tự mình tới phòng bếp rửa.

Hiển nhiên Liễu Thần không nghĩ tới, thật ra ốc nước ngọt này cũng không phải Hạ Chí nhặt được trong phòng bếp, mà hắn tới sông nhặt.

Kế tiếp, bầu không khí trên bàn ăn khá lên hẳn, trước đó ba tỷ đệ Liễu gia cảm thấy rất không được tự nhiên, hiện tại Hạ Mạt đã ăn ngon lành, bọn hắn cũng cảm thấy bình thường lại.

Kế tiếp, một mỹ nữ sườn xám còn bưng một ly đồ uống lên cho Hạ Mạt, mà lần này, Hạ Mạt cũng uống đồ uống, hiển nhiên, trước đó sở dĩ Hạ Mạt không ăn những món ăn kia, cũng không phải nàng thực sự không thích.

Nói tóm lại, một bữa cơm này ba tỷ đệ Liễu gia chỉ là vai phụ, Hạ Mạt mới thật sự là vai chính. Mà rốt cuộc Liễu Huy cũng rõ ràng một việc, sở dĩ Hạ Chí đồng ý đi ăn với bọn họ, thật ra chủ yếu vẫn là vì bọn hắn muốn ăn cơm chung với Hạ Mạt. Vì thế, toàn bộ bữa cơm, Hạ Chí gần như đều không để ý tới bọn họ.

Bữa cơm này kéo rất dài, lúc kết thúc, đã tám giờ rưỡi tối.

"Tính tiền." Liễu Linh nói một câu với một mỹ nữ sườn xám.

"Vâng, xin chờ một chút." Mỹ nữ sườn sám trong phòng cùng rời đi.

Xấp xỉ một phút đồng hồ sau, có một người đi vào một mình, nhưng hiển nhiên người này không phải phục vụ.

Đây là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, đeo kính viền vàng khiến người ta có cảm giác khá nhã nhặn, lớn lên không đẹp trai lắm nhưng trên người hắn ta lại có một loại khí chất tương đối đặc biệt.

"Liễu tiểu thư, bữa này ta mời, không cần thanh toán." Nam nhân nhã nhặn này mỉm cười với Liễu Linh, sau đó lại nhìn về phía Hạ Chí, "Chào ngươi, Hạ lão sư, ta là Thẩm Tử Văn, ngươi và Hạ cảnh quan có thể tới chỗ chúng ta ăn cơm là vinh hạnh của ta."

Thẩm Tử Văn mỉm cười: "Hạ lão sư, không biết ta có thể chậm trễ ba phút đồng hồ của ngươi không?"

Bình Luận (0)
Comment