Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Trong nháy mắt, tiếng kêu gào của nam nhân cao ráo biến thành tiếng kêu thảm thiết: "A..."
Liễu Thần Liễu Huy Liễu Linh đều sợ ngây người, này… mỹ nữ cảnh quan này lại có thể nổ súng thật?
Bên phía cửa cũng truyền đến vài tiếng kinh hô, cho dù những người này có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Hạ Mạt lại thật sự nổ súng. Đầu năm nay, mặc dù là khi đuổi bắt tội phạm, cảnh sát muốn nổ súng cũng phải cẩn thận suy nghĩ, chí ít cũng phải nổ súng cảnh cáo một chút. Nhưng hiện tại, Hạ Mạt vốn không phải đang đuổi bắt tội phạm, mà thậm chí nàng còn không cảnh cáo đã trực tiếp nổ súng!
"A... Chân của ta... Đi mau, đi mau, đây là một đám người điên, đều điên..." Nam nhân cao ráo đã té trên mặt đất, ống quần bên chân phải đã bị máu tươi nhiễm đỏ, hiển nhiên, đùi phải của hắn ta đã trúng một súng.
Hai người nhanh chóng khiêng nam nhân cao ráo lên, không nói hai lời, lập tức xoay người chạy, mà những người khác cũng lập tức rời khỏi theo, ngay cả Diệp Vân Hạo cũng theo đám người này rời đi.
Trước khi đi, Diệp Vân Hạo không khỏi đưa mắt nhìn Hạ Mạt, hắn ta vốn tưởng Hạ Chí đã quá khoa trương, nhưng lại không nghĩ tới nữ cảnh quan xinh đẹp gợi cảm này còn điên rồ hơn cả Hạ Chí, có thể tùy tiện nổ súng bắn người!
Không hề nghi ngờ, lần này, rốt cục đám người Diệp Vân Hạo cũng có thể đưa ra một lựa chọn sáng suốt, đương nhiên, ngay cả người ngu cũng biết lúc này nên chạy càng xa càng tốt, đây mới là sự chọn lựa tốt nhất. Dù sao thì ai cũng không muốn bị súng bắn chết.
"Rốt cục cũng an tĩnh." Lúc này Hạ Chí mới cảm khái một tiếng, sau đó nhìn về phía Liễu Huy, "Khi nào bọn hắn mới mang thức ăn lên?"
"Ách, chỉ cần chúng ta thông báo là bọn hắn sẽ dọn thức ăn lên." Liễu Huy kịp phản ứng, trực tiếp nhấn xuống một cái nút trên bàn, sau đó, hắn ta lại không nhịn được hỏi: "Ta nói này người anh em, chuyện mới vừa rồi không sao chứ?"
Liễu Thần Liễu Linh cũng đều nhìn Hạ Chí, hiển nhiên, các nàng cũng rất quan tâm vấn đề này.
"À, không sao, nàng là cảnh sát đây." Hạ Chí bày ra vẻ chẳng hề để ý.
"Hạ lão sư, ngươi còn chưa giới thiệu vị cảnh quan xinh đẹp này cho chúng ta đâu." Lúc này Liễu Thần cũng không nhịn được hiếu kỳ, "Nàng là bạn gái của ngươi sao?"
"Không phải!" Giọng nói lạnh như băng tiếp lời, người trả lời lại là Hạ Mạt.
"À, nàng nói không phải." Hạ Chí cười xán lạn, "Nàng tên Hạ Mạt, mùa hè tới rồi, phải thi cuối kỳ, ừm, có phải tên của ngươi có ý như vậy không?"
"Không phải!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, thoạt nhìn hơi bất mãn.
Hạ Mạt?
Liễu Thần thầm nói, vậy mà mỹ nữ cảnh quan này cũng họ Hạ? Chẳng lẽ là muội muội của Hạ Chí?
Ngay sau đó, nàng lại loại bỏ suy đoán này, người này tuyệt đối không thể nào là muội muội của Hạ Chí, thoạt nhìn hai người không giống huynh muội, mặc dù giữa hai người không có hành vi thân mật chân chính gì, nhưng nàng lại luôn cảm thấy, giữa hai người có loại mập mờ không cách nào hóa giải được.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, rốt cục nhà hàng cũng bắt đầu dọn thức ăn lên, mà đội ngũ mang thức ăn lên này còn khá lớn.
Đầu tiên là năm mỹ nữ sườn xám xinh đẹp nối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc đĩa, trên dĩa để một chiếc khăn màu trắng. Động tác của năm người rất đều nhịp, đồng thời đặt đĩa xuống trước mặt năm người, sau đó đứng bên cạnh chờ.
Đợi khi năm người trên bàn sử dụng chiếc khăn trắng trên đĩa xong, năm người lại đồng thời lấy chiếc đĩa có chứa khăn mặt đi, cùng ra ngoài.
Chờ khi các nàng ra ngoài, lại có năm mỹ nữ sườn xám khác đi đến, mỗi người vẫn bưng một chiếc đĩa, trên đĩa là một chén canh.
"Mời từ từ dùng." Năm mỹ nữ đồng thời đặt chén canh xuống trước mặt năm người Hạ Chí, sau đó lại lui về phía sau vài bước, chờ đợi trong phòng bao.
"Canh cũng không tệ lắm." Hạ Chí uống một ngụm, sau đó nhìn Hạ Mạt, "Ngươi uống thử một chút."
"Không uống." Hạ Mạt lại không có chút hứng thú nào với chén canh này.
"Hình như đột nhiên ngươi học được cách kiêng ăn." Hạ Chí có chút kinh ngạc.
"Học của ngươi." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ta không phải người kiêng ăn." Hạ Chí nói rất chân thành: "Ta chỉ có yêu cầu tương đối cao mà thôi."
"Ngụỵ biện." Hạ Mạt nhất châm kiến huyết.
Tất nhiên ba tỷ đệ Liễu gia cũng hiểu rõ, đây là nguỵ biện.
Lại đúng lúc này, Hạ Chí nhìn về phía Liễu Huy: "Có thể để bọn hắn một lần bưng hết tất cả các món ăn lên không?"
"Ách, người anh em, cái này thật sự không được." Liễu Huy lắc đầu, "Vừa mới bắt đầu có mấy món ăn đều giống nhau, nhưng sau đó, mỗi người có thể gọi một món khác nhau, bọn hắn sẽ dựa theo tình huống chúng ta ăn các món này để phán đoán khẩu vị của mỗi người chúng ta, sau đó lại chuẩn bị một phần đồ ăn riêng cho mỗi người."
"Thật thú vị." Hạ Chí có chút hứng thú, "Đầu bếp có can đảm khiêu chiến mình mới có thể trở thành đầu bếp giỏi chân chính."
"Đây cũng là một trong những nguyên nhân Nhất Phẩm Đường trở thành nhà hàng tốt nhất Giang Thành, mỗi người khách đều có thể ăn được món ăn mình thích ở chỗ này, hơn nữa, bản thân còn không phải phí tâm tư gọi món." Liễu Linh mỉm cười, "Khách hàng chẳng những có thể được ăn ngon, còn có thể ăn thật thoải mái."
"Đúng vậy, Hạ lão sư, cho tới bây giờ, người đã từng tới đây ăn đều khen không dứt miệng, không ai không hài lòng." Liễu Thần tiếp lời, nói tới ăn, rốt cục mọi người cũng có thể bắt đầu tán gẫu, trước đó ba người bọn hắn hoàn toàn không cách nào tiếp lời.
"Xem ra kỷ lục bất bại chỉ có thể kéo dài tới hôm nay mà thôi." Hạ Chí lại lẩm bẩm.
Ba tỷ đệ Liễu gia không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Mạt, không biết vị cảnh hoa bạo lực này đang giận lẫy hay không thích ăn thật, chén canh kia ngay cả thử nàng cũng không thử một miếng.