Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 565 - Chương 564: Giọng Điệu Của Ta Quá Lớn Sao (2)

Chưa xác định
Chương 564: Giọng điệu của ta quá lớn sao (2)

"Ngươi, sao ngươi..." Sắc mặt Diệp Vân Hạo có chút tái nhợt, trong mắt càng có chút khó có thể tin, dù là đối với Diệp gia đây cũng là bí mật, một người ngoài như Hạ Chí sao có thể biết được rõ ràng như vậy?

Mà ba tỷ đệ Liễu Linh Liễu Huy Liễu Thần lại càng ngạc nhiên hơn, rõ ràng còn có chuyện thế này? Chẳng trách ban nãy Diệp Vân Hạo lại chào giá một ức, thì ra hắn ta nhất định phải kiếm được một ức.

"Hiện tại, một là ngươi dùng một tệ bán số cổ phần không đáng giá kia cho ta, hoặc là lập tức xéo ngay cho ta!" Giọng điệu của Hạ Chí lại trở nên lạnh lẽo, "Nhìn thấy người ngu xuẩn như ngươi thật sự ảnh hưởng tới khẩu vị của ta!"

"Hạ Chí, đây không phải địa bàn của ngươi, còn chưa tới phiên ngươi tới lên tiếng ra lệnh..." Diệp Vân Hạo còn chưa dứt lời đã đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, "A!"

Trong tiếng kinh hô, cả người Diệp Vân Hạo bay ra ngoài, là Hạ Chí đột nhiên xách cổ áo của hắn ta lên, trực tiếp ném hắn ta ra ngoài!

"Nói nhảm quá nhiều!" Hạ Chí hờ hững phun ra mấy chữ.

"Ngươi nói nhảm càng nhiều." Một giọng nói lạnh băng động lòng người vang lên, trong nháy mắt đã phá hủy bầu không khí này.

"Đây là ngươi không đúng." Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt, "Lời nói của ta đều rất có giá trị."

"Nói nhảm!" Hạ Mạt phun ra hai chữ.

"Những lời này của ngươi lại có nghĩa khác, rốt cuộc..." Lần này Hạ Chí còn chưa dứt lời.

"Lời của ngươi là nói nhảm." Hạ Mạt lại có thể đưa ra đáp án cho Hạ Chí từ trước.

Ba tỷ đệ Liễu gia đưa mắt nhìn nhau, hình như hai người này đang liếc mắt đưa tình? Nhưng phương thức liếc mắt đưa tình của bọn hắn sao có vẻ không giống người thường như vậy?

Chẳng qua mấu chốt là, rốt cuộc mỹ nữ cảnh quan này là ai? Bạn gái của Hạ Chí không phải Thu Đồng sao?

"Hạ Chí, ngươi lại dám động thủ với ta ở chỗ này?" Đúng lúc này, tiếng rống giận của Diệp Vân Hạo truyền đến, hắn ta mói vừa bò từ dưới đất dậy, "Ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này là Giang Thành, không phải Thanh Cảng!"

"À, vậy thuận tiện nói cho thằng ngu ngươi biết một việc, đó chính là, cho dù ở đâu, ta muốn đánh ai liền có thể đánh người đó." Hạ Chí nhìn cũng chưa từng nhìn Diệp Vân Hạo, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, quét mắt liếc ba người Liễu Huy một cái, "Các ngươi đã gọi đồ ăn chưa?"

Liễu Linh và Liễu Thần đều ngẩn ngơ, mới vừa rồi không phải còn đang đánh nhau sao? Sao đột nhiên lại đến gọi thức ăn? Họa phong này biến đổi quá nhanh, các nàng không kịp thích ứng.

"Ách, người anh em, thật ra ở đây không cần gọi món." Liễu Huy phản ứng tương đối nhanh, "Đầu bếp nơi này sẽ sắp xếp, đương nhiên, nếu các ngươi có món gì đó đặc biệt thích ăn, cũng có thể gọi."

"Ta sẽ không gọi." Hạ Chí thuận miệng nói, sau đó nhìn về phía Hạ Mạt, "Còn ngươi?"

Hạ Mạt cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí: "Tùy tiện."

"À, gọi món tùy tiện." Hạ Chí nói với Liễu Huy.

Liễu Huy lập tức dở khóc dở cười, người anh em này đang đùa ha đang nghiêm túc vậy?

"Muốn đánh ai thì đánh người đó?" Một giọng nói lạnh lùng đúng lúc truyền đến, "Là ai lớn giọng như vậy?"

Nơi cửa lại xuất hiện vài người, nữ có nam có, mà người nói chuyện là một nam nhân chừng ba mươi tuổi. Nam nhân này rất cao, chẳng qua lớn lên rất bình thường, một tay của hắn ta còn đang nắm eo một người mẫu xinh đẹp.

Nam nhân nói xong câu đó liền thấy Hạ Mạt, sau đó, hắn ta lại không tự chủ được thả cánh tay đang ôm bạn gái ra, bởi vì trong chớp nhoáng này, đột nhiên hắn ta cảm thấy bạn gái mình xấu tới không cách nào nhìn thẳng.

"Quán ăn các ngươi tìm thật chẳng ra sao." Hạ Chí nhìn Liễu Huy, "Có quá nhiều vật kỳ quái."

Liễu Huy nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, cũng may, nam nhân cao ráo kia đã cứu vớt hắn ta.

"Thì ra là ngươi." Nam nhân cao ráo đi vào phòng, "Có người nói phải tới nhiều nơi, thấy nhiều mặt của xã hội, lời này thật không sai, khi ta ở thủ đô, cũng không ai dám nói muốn đánh ai liền đánh người đó, không nghĩ tới vừa đến Giang Thành lại có thể gặp được người lớn giọng như vậy."

"Ta rất lớn giọng sao?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi Hạ Mạt.

"Không lớn." Hạ Mạt trả lời rất đơn giản.

"Đúng vậy, mỗi ngày ta đều đánh răng." Hạ Chí bày ra vẻ yên tâm.

Quay đầu nhìn về phía nam nhân cao ráo, Hạ Chí lười biếng hỏi: "Ngươi tới từ thủ đô?"

"Không sai, ta họ Dương..." Trên mặt nam nhân cao ráo này có kiêu ngạo rất rõ ràng.

"Mặc kệ ngươi họ Dương hay họ Mã hoặc họ Trư, đều không liên quan gì với ta." Hạ Chí hơi không nhịn được ngắt lời nam nhân cao ráo này, "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn ăn đòn sao?"

"Ta thấy người muốn ăn đòn chính là ngươi?" Nam nhân cao ráo cười lạnh một tiếng, "Cho dù là ở thủ đô, người dám đánh ta cũng còn chưa xuất hiện... A!"

Còn chưa dứt lời, nam nhân cao ráo đã hừ một tiếng đau đớn, thân thể liên tiếp lui về phía sau, chỉ lát nữa là sẽ ngã xuống đất, cũng may có một người nhanh chóng xuất hiện phía sau hắn ta, đỡ lấy hắn ta.

"Có người nào từng nói cho ngươi biết, cướp kịch là không đúng?" Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, dường như có chút phiền muộn.

Ba tỷ đệ Liễu gia lại có chút ngây người, bởi bọn họ đều có thể thấy rất rõ ràng, vừa rồi Hạ Chí cũng không động thủ, mà là Hạ Mạt đột nhiên đứng dậy, dùng chiếc giày cao gót của nàng đá thẳng lên trên bụng nam nhân cao ráo.

"Đều cút ra ngoài!" Giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt vang lên, mà trong tay nàng lại nhiều thêm một khẩu súng, nòng súng trực tiếp nhắm ngay đám người nam nhân cao ráo kia.

"Được rồi, lời thoại cũng bị ngươi đoạt." Thoạt nhìn Hạ Chí rất buồn bực.

"Tốt, các ngươi có gan, có gan thì mẹ nó nổ súng bắn ta đi!" Nam nhân cao ráo có chút tức tới hổn hển rống to, hiển nhiên tiến triển của chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment