"Hạ Chí, ta vốn muốn bàn việc làm ăn này với Liễu đại tiểu thư, chẳng qua, nếu ngươi đã có hứng thú, ta cũng không ngại trực tiếp bán cho ngươi." Lúc Diệp Vân Hạo nói lời này, tầm mắt lại không nhịn được nhìn lướt qua Hạ Mạt.
Thân là Diệp gia tam thiếu, cho tới bây giờ, bên cạnh Diệp Vân Hạo cũng không thiếu nữ nhân, mà mỹ nữ hắn ta đã gặp cũng nhiều vô số kể, thế nhưng có thể đẹp tới mức này, hắn ta chưa bao giờ gặp. Quan trọng hơn là rõ ràng mỹ nữ này còn là nữ cảnh sát, một thân chế phục kia càng có thể khiến người hướng tới.
Có lẽ chính vì vậy, mặc dù nghe được trong giọng nói của Hạ Chí có chứa đầy châm chọc với hắn ta, nhưng Diệp Vân Hạo vẫn giả bộ như không nghe được, bởi vì giờ khắc này, hắn ta đã có thêm một mục tiêu.
"Cho ta mượn chút tiền." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt.
"Ngươi có tiền." Hạ Mạt trừng Hạ Chí.
"Không mang tiền lẻ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Bao nhiêu?" Hạ Mạt hỏi.
"Một tệ." Hạ Chí trả lời ngay.
"Cầm." Hạ Mạt mở tay phải ra, trong lòng bàn tay nhiều thêm một đồng tiền xu.
Hạ Chí dùng hai ngón tay sờ sờ, sau đó lấy đồng tiền xu từ lòng bàn tay Hạ Mạt, lại tiếp sau đó nữa hắn mới quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Hạo: "Tốt rồi, ta đã mượn được tiền, hiện tại ngươi bán cổ phần của ngươi cho ta đi."
Vẻ mặt ba người Liễu Linh Liễu Thần Liễu Huy đều có chút cổ quái, ý của Hạ Chí dường như là định dùng một xu này để mua số cổ phần của Diệp Vân Hạo?
Chẳng qua lúc này, cả ba tỷ đệ đều không nói gì, bọn hắn đều muốn nhìn xem Diệp Vân Hạo sẽ có phản ứng như thế nào.
"Hạ Chí, ngươi làm vậy là có ý gì?" Sắc mặt Diệp Vân Hạo có vẻ hơi âm trầm.
"Mua cổ phần." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Ngay cả cái này ngươi cũng không biết?"
"Ngươi vốn định ra giá một tệ?" Giọng điệu của Diệp Vân Hạo hơi lạnh, đây thật đúng là nhục nhã với hắn ta!
"Đúng là một tệ hơi nhiều, chẳng qua nếu ta đã dùng giá cao là năm hào mua hai thành cổ phần của Cát Vân Hạc, vậy ta cũng chỉ có thể dùng một tệ để mua bốn thành cổ phần của ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
Sau đó, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt: "Ngươi xem, ta vẫn luôn công chính như vậy, tuyệt đối không kỳ thị kẻ ngu si."
Mua giá cao là năm hào?
Kẻ ngu si?
Lời của Hạ Chí vừa ra, ba tỷ đệ Liễu gia đều có thể xác định, Hạ Chí và Diệp Vân Hạo tuyệt không cách nào nói chuyện với nhau thật tốt.
Thật ra từ khi Hạ Chí xuất hiện tới hiện tại, trong lời nói đã có tính công kích rất rõ ràng, chỉ có điều, dù sao lúc đó hắn cũng không chỉ đích danh, mà Diệp Vân Hạo cũng đang giả ngu, đương nhiên ba tỷ đệ Lưu gia cũng sẽ giả ngu. Nhưng bây giờ, Hạ Chí nói vậy đã tương đương với đang chỉ mặt gọi tên mắng Diệp Vân Hạo là người ngu.
Nếu lúc này Diệp Vân Hạo còn giả ngu, vậy hắn ta sẽ là kẻ ngu si chân chính.
"Bắt nạt kẻ ngu si thú vị sao?" Lời nói của Hạ Mạt lạnh như băng, thật sự là vết thương trí mệnh với Diệp Vân Hạo, bởi vì rất hiển nhiên, ở trong mắt Hạ Mạt, Diệp Vân Hạo cũng là kẻ ngu si!
"Hạ Chí, ngươi nói chuyện tốt nhất là nên chú ý đúng mực cho ta!" Diệp Vân Hạo trầm giọng nói, mà trong lúc hắn ta nói chuyện, đồng thời hắn ta còn đưa mắt nhìn Hạ Mạt, trong lòng âm thầm thề, hắn ta nhất định phải thu được băng sơn nữ cảnh quan vẻ ngoài như yêu tinh này tới tay, chỉ có như vậy mới có thể vãn hồi mặt mũi hắn ta vừa mới mất!
"À, tuy chỉ số thông minh của ngươi là số âm, nhưng ngươi cũng có tự tôn, đúng không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Dường như ta nên chú ý tự ái của ngươi một chút, dù sao thì bản thân ngươi cũng không muốn mình là kẻ ngu si, chỉ là ngươi sinh ra đã ngu dốt như vậy."
Nói đến đây, Hạ Chí lại dừng lại một chút, nhưng một giây sau, đột nhiên giọng điệu của hắn trở nên lạnh lẽo: "Tự ái của ngươi liên quan gì tới ta? Ngươi nghĩ rằng ta không biết tên ngu xuẩn ngươi đã làm cái gì sao?"
Đi về phía trước một bước, Hạ Chí lạnh lùng nhìn Diệp Vân Hạo: "Sở dĩ ba người sáng lập khoa học kỹ thuật Người Gỗ kia muốn chiếm bốn thành cổ phần của Quan Vũ làm của riêng, xét đến cùng cũng là vì ngươi đứng phía sau sai sử, một khi chuyện thành, một mình ngươi có thể có được hai thành cổ phần, mà hai thành khác lại do ba người bọn hắn chia đều, mà ngươi sẽ giúp bọn hắn giải quyết tất cả vấn đề phi pháp!"
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Bất luận là những tên côn đồ cắc ké kia, hay là sắp xếp cho Cát Vân Hạc tới Vọng Giang Lâu, đều là ngươi đang âm thầm thao túng. Khi bọn hắn đều thất bại, ngươi lại thu lấy bốn thành cổ phần còn lại của bọn hắn vào tay, sau đó muốn đến đây bán cho ta? Ngươi phải ngu ngốc tới mức nào mới cảm thấy ta còn sẽ dùng giá cao để mua cổ phần của ngươi?"
"Hạ Chí, người ngu xuẩn chính là ngươi! Rõ ràng chúng ta có thể đôi bên cùng có lợi, ngươi cứ nhất định muốn khiến cho cá chết lưới rách có phải không?" Diệp Vân Hạo rống giận.
"Cá chết lưới rách?" Hạ Chí cười lạnh, "Chỉ bằng ngươi? Bốn thành cổ phần trong tay ngươi không đáng một đồng, ta cho ngươi một tệ là đã bố thí cho ngươi!"
"Hạ Chí, trong tay ngươi có sáu thành cổ phần, ta chỉ có bốn thành, nếu ngươi khiến cổ phần trở nên không đáng một đồng, người thua thiệt càng nhiều hơn chính là ngươi!" Diệp Vân Hạo cười lạnh một tiếng, "Có phải ngươi cảm thấy mình có rất nhiều tiền? Nói cho ngươi biết, ta cũng không quan tâm mấy ức này, cứ mẹ nó nhìn xem ai càng có thể chịu thua thiệt hơn!"
"Ngươi có thể không nói đùa nữa được không?" Đột nhiên Hạ Chí nở nụ cười, "Ngươi không quan tâm mấy ức này? Nếu trước tết trung thu ngươi không thể kiếm được một ức, ngươi sẽ không có tư cách lọt vào danh sách người thừa kế Diệp gia, có cần ta nói cho kẻ ngu si là ngươi biết, đợi thêm ba ngày nữa đã tới tết trung thu? Hiện tại ngươi tới nói cho ta biết, ngươi không cần mấy ức này?"