"Diệp tam thiếu, không nói gạt ngươi, mối làm ăn ngươi nói ta vẫn rất có hứng thú, không bằng như vậy đi, ngày mai ta lại lần nữa tới thăm hỏi ngươi, đặc biệt bàn chuyện này?" Liễu Linh trầm ngâm một chút rồi nói.
"Liễu đại tiểu thư, nếu như ngươi nguyện ý hiện tại mua cổ phần luôn, ta có thể ra một cái giá rất ưu đãi cho ngươi." Diệp Vân Hạo mở miệng nói: "Ta chỉ cần một ức."
"Một ức?" Sắc mặt Liễu Linh trở nên ngưng trọng hẳn lên, tuy nhiên giá trị của Người Gỗ chỉ được đánh giá là hai ức, nhưng nguồn tin tức của nàng sẽ không sai, nó có thể được bán ra với giá gần mười ức, nói như vậy, bốn thành cổ phần hẳn phải có giá trị vượt xa một ức.
"Liễu đại tiểu thư, tin tưởng ta, chỉ cần ngươi mua lại, rất nhanh ngươi sẽ có thể thu được hồi báo gấp vài lần." Diệp Vân Hạo mỉm cười, "Mà về sau, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội hợp tác."
Liễu Linh không khỏi trầm ngâm, trực giác nói cho nàng biết, trong này còn có chút vấn đề, rốt cuộc nguyên nhân Diệp Vân Hạo vội vã bán cổ phần như vậy là vì chính bản thân hắn ta quá cần tiền, hay còn vì nguyên nhân nào khác?
Nhưng thân làm một người đầu tư, Liễu Linh rành mạch một việc, rất nhiều cơ hội đầu tư chỉ chớp mắt đã qua, một khi bỏ qua, chỉ sợ sẽ không còn nữa.
Đối với nàng, đầu tư một ức không thể coi là nhỏ, nhưng cũng không thể coi là quá lớn, nếu khoản đầu tư này có thể thành công, hơn nữa còn có thể tạo quan hệ tốt với Diệp Vân Hạo, thực sự là tương đối đáng giá. Vấn đề duy nhất là sao chuyện tốt như vậy lại vô duyên vô cớ xuất hiện?
"Chờ đã, tỷ, tình huống không đúng lắm, khoa học kỹ thuật Người Gỗ? Sở dĩ hôm nay người anh em Hạ Chí của ta đã tới Vọng Giang Lâu, hình như là vì có liên quan tới công ty này." Lúc này đột nhiên Liễu Huy nghĩ tới, "Ta nhớ được hình như luật sư kia tên Hàn Tiếu, nàng đã nói tới cái tên này, đúng rồi, lúc đó Hạ Chí còn dùng năm xu để mua tất cả cổ phần người kia có, hình như chính là công ty này."
"Diệp tam thiếu, chuyện là như vậy sao?" Liễu Linh nhìn về phía Diệp Vân Hạo.
Lần này, giọng nói của Liễu Huy hơi lớn, Diệp Vân Hạo cũng có thể nghe được, cho nên Liễu Linh cũng trực tiếp biểu thị chất vấn.
"Xấp xỉ là như thế này." Diệp Vân Hạo cũng không phủ nhận.
"Diệp tam thiếu, ngươi làm vậy có chút không hiền hậu đi?" Liễu Linh hơi không vui, "Hiện tại, cổ phần của công ty này vốn không đáng giá đúng không?"
"Liễu đại tiểu thư, chuyện cũng không đơn giản như vậy." Diệp Vân Hạo lắc đầu, "Có chút nội tình ngươi cũng không hiểu rõ, nói thế này, sở dĩ hiện tại phần mềm Người Gỗ xảy ra vấn đề là do Hạ Chí dùng chút thủ đoạn, ta tin tưởng hắn có thể khôi phục phần mềm này bất cứ lúc nào, một khi phần mềm được khôi phục bình thường, dĩ nhiên cổ phần sẽ trở nên đáng giá."
"Nhưng nếu cổ phần không đến trong tay Hạ Chí, hắn sẽ không khiến phần mềm khôi phục, đúng không?" Liễu Linh lập tức cảm thấy hiểu hiểu.
"Không bài trừ khả năng này." Diệp Vân Hạo vẫn không phủ nhận, "Nhưng nếu Liễu đại tiểu thư ngươi mua số cổ phần này đi, đây sẽ là chuyện khác, ta tin tưởng đến lúc đó, Hạ Chí sẽ nguyện ý khiến phần mềm được khôi phục."
"Nói như vậy, Diệp tam thiếu vốn hy vọng có thể trực tiếp bán cổ phần cho Hạ Chí, đúng không?" Rốt cục Liễu Linh cũng hiểu được.
"Quả thật là như vậy, nhưng ta nghĩ, kết quả như hiện tại cũng rất tốt." Diệp Vân Hạo mỉm cười, "Hiện tại, cũng chỉ xem Liễu đại tiểu thư có hứng thú với mối làm ăn này không."
Liễu Linh không nói gì, trong lúc nhất thời, nàng cũng có chút khó có thể quyết định.
Đúng lúc này, nơi cửa truyền đến một giọng nói: "Dường như chúng ta vào sai phòng."
"Không sai." Một giọng lạnh băng lại rất dễ nghe tiếp lời.
"Hình như lời này của ngươi có nghĩa khác, rốt cuộc là ta nói không sai hay là phòng không sai?" Vẫn là giọng nói ban đầu kia.
"Phòng không sai." Giọng nói lạnh như băng trả lời.
"Nhưng vì cái gì trong phòng lại nhiều thêm một chút vật kỳ quái đâu?" Giọng nói đầu tiên kia có chút khó hiểu.
"Bởi vì ngươi đến." Giọng nói lạnh như băng trả lời.
Đoạn đối thoại của hai người rốt cục cũng có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người trong phòng.
"Người anh em, là phòng này, không sai..." Liễu Huy vội vàng chào hỏi, sau đó hắn ta cũng có chút ngây người, "Cái kia, ta nói này người anh em, ngươi… sao nữ cảnh quan ngươi quen người sau lại xinh đẹp hơn người trước?"
Trước đó Liễu Huy đã gặp Tequila, đã cảm thấy đây là nữ cảnh quan xinh đẹp nhất, nhưng hiện tại, hắn ta lại phát hiện, so với nữ cảnh quan trước mắt này, Tequila kém quá xa một chút.
Xuất hiện ở cửa dĩ nhiên là Hạ Chí và Hạ Mạt, Hạ Chí đưa mắt nhìn Liễu Huy, sau đó gật đầu: "Ừm, là ở đây không sai."
"Hạ tiên sinh." Liễu Linh cũng chào hỏi Hạ Chí.
"Hạ lão sư, mau mời ngồi." Liễu Thần cũng bắt chuyện.
"Chào ngươi, Hạ Chí, ta là..." Lúc này thật ra Diệp Vân Hạo đứng rất gần Hạ Chí, hắn ta cũng chủ động mở miệng chào hỏi Hạ Chí.
"Thấy không, đây là vật kỳ quái." Hạ Chí lại nhìn về phía Hạ Mạt.
"Đó là một người." Hạ Mạt lạnh lùng trả lời.
"À, đúng, là một người, chỉ là có chút kỳ quái." Hạ Chí bày ra vẻ tỉnh hồn, "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi."
Nhìn Diệp Vân Hạo, Hạ Chí tiếp lời: "Ta biết ngươi tên Diệp Vân Hạo, lúc đầu ta lười tới tìm ngươi, chẳng qua, ngươi lại có thể tự mình tìm tới, đúng rồi, ngươi cũng tới để bán cổ phần sao?"
Liễu Linh và Liễu Huy nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, dường như Hạ Chí đã biết Diệp Vân Hạo từ trước? Thậm chí ngay cả Diệp Vân Hạo muốn làm cái gì hắn cũng biết?