"Buồn cười, ta chỉ ăn ngay nói thật, xin lỗi cái gì?" Thi huấn luận viên cười lạnh một tiếng, "Thế nào? Các ngươi còn cảm thấy ta nói không đúng thì có thể kiện ta tội phỉ báng!"
"Thi huấn luận viên..." Triệu Phong ở bên cạnh muốn nói điều gì.
"Được rồi, ta nói Triệu Phong, trước đây dầu gì ngươi cũng là môn sinh đắc ý của ta, cho dù hiện tại ngươi đã bị phế đi, nhưng cũng không đến nước phải lưu lạc tới mức này đúng không? Nhìn xem đây là nơi quái quỷ gì?" Thi huấn luận viên khiển trách Triệu Phong, thì ra trước đây hắn ta còn từng là huấn luận viên của Triệu Phong.
"Thi huấn luận viên, trường chúng ta không phải như ngươi nghĩ." Triệu Phong không nhịn được nói.
"Có phải như ta nghĩ hay không?" Thi huấn luận viên hừ lạnh một tiếng, "Thậm chí là càng kém hơn so với suy nghĩ của ta! Không phải ngươi nói đến chỗ ngươi sẽ có mầm móng tốt, ta vốn sẽ không đến, hiện tại vừa nhìn, xem ngươi đã làm chuyện gì?"
Thi huấn luận viên vừa nói như vậy, Thu Đồng xem như đã hiểu rõ, thì ra cũng không phải vị Thi huấn luận viên này chủ động tìm tới Mạc Ngữ, mà là Triệu Phong đã nhắc tới Mạc Ngữ với Thi huấn luận viên. Mà đoán chừng vị Thi huấn luận viên này cũng không biết gì về trường trung học phổ thông Minh Nhật, chí ít, hắn ta cũng không hiểu được tình huống hiện tại của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Thi huấn luận viên, thật không phải..." Sắc mặt Triệu Phong có chút khó coi, hắn ta còn muốn giải thích, đáng tiếc, vị Thi huấn luận viên này vẫn không cho hắn ta có cơ hội như cũ.
"Tốt rồi, không có gì đáng nói, quả thực là lãng phí thời gian của ta!" Thi huấn luận viên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, nhưng mới vừa bước ra một cước, hắn ta đột nhiên lảo đảo một cái, sau đó trực tiếp té kiểu chó ăn phân.
Không, là té kiểu người ăn cơm!
Không biết là ai tạo ra, ngay vị trí hắn ta ngã xuống vừa vặn có một phần cơm bị đổ, mà miệng của vị Thi huấn luận viên kia lại vừa vặn nhào tới trên phần cơm này!
"Ha ha ha..." Bốn phía là một mảnh cười vang.
"Người này thật đói!"
"Có phải chúng ta nên có lòng đồng tình không..."
"Nhanh, cho hắn ta thêm một ít thức ăn."
"Đến, cơm của ta đều cho ngươi!"
Một đệ tử nói xong, lập tức đổ hết toàn bộ cơm trong hộp của hắn ta xuống đầu vị Thi huấn luận viên này, mà có học sinh này dẫn đầu, lập tức có người làm theo.
Trong lúc nhất thời, cơm nước canh cùng tiến lên, có người đổ lên trên đầu Thi huấn luận viên, có người đổ lên trên người hắn ta, tình cảnh thoáng cái đã trở nên có chút hỗn loạn.
"Dừng tay!" Rốt cục Thu Đồng cũng kịp phản ứng, nàng vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, "Tất cả dừng tay!"
Tuy Thu Đồng không có uy tín như Hạ Chí, nhưng lời nói của nàng vẫn rất hữu hiệu, nàng vừa kêu lên như thế, mọi người lập tức giải tán, có người chạy về căn tin, có người chạy tới ký túc xá.
"Tốt, tốt, ta nhớ kỹ trường quèn của các ngươi!" Thi huấn luận viên chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò dậy, "Các ngươi chờ đó cho ta!"
Quẳng xuống một câu ngoan thoại, Thi huấn luận viên nhanh chóng đi ra phía ngoài.
"Thu hiệu trưởng, xin lỗi, thật ra chỉ là trong lúc vô ý ta có nói một câu với Thi huấn luận viên, sau đó hắn ta đã muốn xem video, nói muốn tới nơi này, ta thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy." Triệu Phong muốn giải thích nguyên do chuyện này với Thu Đồng.
"Triệu lão sư, hiện tại ngươi không cần nói những thứ này, ngươi đưa vị Thi huấn luận viên kia rời khỏi trường học đi, để tránh sinh thêm sự cố." Thu Đồng thản nhiên nói.
"Được, vậy ta đi đây." Triệu Phong không nói thêm gì nữa mà xoay người, vội vàng đuổi theo vị Thi huấn luận viên kia.
"Ai ya, ta có chút nhớ ba ba rồi." Giọng nói ngọt ngào truyền tới từ bên cạnh, người nói chuyện đương nhiên là Charlotte.
"Ngươi thật sự nhớ hắn?" Thu Đồng nhìn Charlotte, có chút không quá tin tưởng.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, nếu ba ba ở chỗ này, hắn nhất định sẽ đánh người kia!" Charlotte chớp chớp mắt to, "Ta thích nhìn ba ba đánh người."
"Tiểu hài tử không nên bạo lực như vậy!" Thu Đồng có chút cạn lời, tiểu hài tử ba tuổi này rất thích xem người khác đánh người, chẳng lẽ người họ Hạ đều có gien bạo lực sao?
Thu Đồng không khỏi nhớ tới Hạ Mạt, Hạ Mạt xinh đẹp kia cũng rất bạo lực.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không bạo lực, ta không đánh người, ta chỉ thích nhìn ba ba đánh người." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy vô tội.
Thu Đồng cảm thấy nàng cũng không cách nào nói chuyện phiếm bình thường với Charlotte, tiểu hài này có thể xinh đẹp cũng có thể đáng yêu, nhưng tư tưởng hơi quá thành thục.
"Sáu giờ tối cha ngươi sẽ tới trạm xe lửa, ngươi có muốn đi đón hắn không?" Thu Đồng trực tiếp dời trọng tâm câu chuyện.
Charlotte cười hì hì với Thu Đồng: "Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ muốn đi đón ba ba về nhà sao?"
"Ta không đi." Khuôn mặt Thu Đồng hơi ngừng lại, "Được rồi, ta muốn đi nghỉ trưa."
Thu Đồng dẫn theo Charlotte vội vã trở lại ký túc xá, sau đó nàng ném Charlotte ở phòng khách, bản thân mình thì vào phòng đóng cửa lại, lấy mỹ danh là ngủ trưa, chỉ có điều buổi trưa này, nàng có thể ngủ hay không thật khó nói.
Bởi vì cho tới bây giờ, nàng vẫn còn đang do dự, rốt cuộc nàng có nên tới trạm xe lửa đón Hạ Chí không?
Nguyên buổi trưa Thu Đồng đều không ngủ, sau đó gần hai giờ rưỡi, nàng tới phòng làm việc. Về phần Charlotte, đương nhiên là bị đưa đến lớp thiên tài.
Ở lớp thiên tài, Charlotte vẫn rất được chào đón, dù sao thì thoạt nhìn nàng cũng là một tiểu hài ba tuổi đáng yêu, mà học sinh lớp thiên tài cũng như gián tiếp thành bảo mẫu của Charlotte.
Chí ít, Thu Đồng cũng coi những học sinh này thành nửa vú em, nếu không, nàng cũng không cách nào yên tâm để Charlotte ở lại một mình.
"Hiệu trưởng, không tốt!" Giọng nói hơi gấp gáp truyền đến, là Triệu Phong vừa xuất hiện ở cửa.
"Triệu lão sư, làm sao vậy?" Thu Đồng không khỏi nhíu mày, trong lòng lại có một loại trực giác, chẳng lẽ tên Thi huấn luận viên kia lại làm ra chuyện xấu gì nữa?