"Hiệu trưởng, ta vừa nhận được tin tức, trường chúng ta sẽ bị thủ tiêu tư cách tham gia giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng, không chỉ là giải bóng đá, giải bóng rổ và giải bóng chuyền cũng không thể tham gia." Triệu Phong hơi nóng nảy nói.
"Là vị Thi huấn luận viên kia đang âm thầm quấy rối sao?" Thu Đồng lập tức hiểu mình đoán không lầm, quả nhiên vị Thi huấn luận viên kia bắt đầu tác yêu tác quái.
"Hiệu trưởng, ta không thể xác định, nhưng hẳn là hắn ta." Nét mặt Triệu Phong có vẻ lo lắng, "Thi huấn luận viên có mạng lưới quan hệ rất rộng trong giới thể dục, giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông vốn không phải quá nề nếp, chỉ cần bên tổ chức không muốn để chúng ta tham gia, trên cơ bản chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào."
"Triệu lão sư, ý của ngươi là chúng ta vốn không cách nào ngăn cản chuyện này phát sinh?" Thu Đồng khẽ nhíu mày.
"Cũng không nhất định, chỉ là hiệu trưởng, chỉ sợ dùng cách chính quy không dễ giải quyết chuyện này." Triệu Phong hơi do dự một chút, sau đó vẫn nói ra suy nghĩ của mình, "Có lẽ Hạ lão sư sẽ có cách giải quyết."
Triệu Phong vừa nói ra lời này Thu Đồng đã hiểu, Triệu Phong hy vọng nàng tìm Hạ Chí.
Trong lòng Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút phiền muộn, rõ ràng nàng là hiệu trưởng, nhưng bây giờ, trong trường học dù có chuyện gì xảy ra, dù là lão sư hay là học sinh đều cảm thấy nên để Hạ Chí giải quyết chuyện này.
Nhưng Thu Đồng cũng hiểu, Triệu Phong nghĩ như vậy cũng rất bình thường, dù sao thì cho tới nay, Hạ Chí vẫn là người không ngừng giải quyết đủ loại vấn đề, quan trọng hơn là mặc kệ vấn đề gì, Hạ Chí luôn có thể giải quyết tốt. So sánh ra, chuyện hiện tại chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, chuyện này lại rất quan trọng, dù sao thì hiện tại hạng mục thể dục cũng là chiêu bài của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nếu trường trung học phổ thông Minh Nhật đột nhiên bị cấm chỉ dự thi, hiển nhiên sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Hiệu trưởng, hiện tại chúng ta còn chưa nhận được thông báo chính thức, nếu chúng ta có thể giải quyết vấn đề này trước khi có thông báo chính thức hẳn sẽ khá hơn một chút, nếu không, một khi thông báo chính thức xuất hiện, sợ rằng bên phía ban tổ chức cũng không tiện tìm lối thoát." Lúc này Triệu Phong lại không nhịn được mở miệng nói: "Thật ra trong ban tổ chức ta cũng có bằng hữu, nhưng người bằng hữu kia của ta nói cho ta biết, bọn hắn cũng bất lực, nếu chúng ta không có hành động, sợ rằng ngay hôm nay, trước khi tan sở, chúng ta sẽ nhận được thông báo chính thức."
"Triệu lão sư, ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ gọi điện thoại cho Hạ lão sư." Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng nói chuyện.
"Vậy hiệu trưởng, ta không quấy rầy ngươi nữa." Triệu Phong cũng rất thức thời, lập tức cáo từ rời đi.
Thu Đồng cũng không lập tức gọi điện thoại cho Hạ Chí, nàng nghiêm túc tự hỏi bản thân mình trước, chẳng lẽ nàng không có năng lực giải quyết chuyện này thật sao?
Trong đầu nghĩ tới hơn mười sách lược, sau đó Thu Đồng lại tìm được đáp án, chí ít, trong vòng mấy tiếng, nàng vốn không cách nào giải quyết chuyện này.
Vì vậy, Thu Đồng buộc lòng phải bấm số điện thoại của Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta biết ngươi nhớ ta, chỉ có điều ngươi chớ nóng vội, chỉ còn ba giờ nữa ta sẽ trở về căn nhà ngọt ngào ấm áp của chúng ta." Giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong điện thoại.
"Ta mới không nhớ ngươi, còn có, ai có ngôi nhà ngọt ngào ấm áp với ngươi?" Thu Đồng rất muốn trừng Hạ Chí, đáng tiếc không trừng được.
Chẳng qua, Thu Đồng đã quen thuộc phong cách nói chuyện của gia hỏa Hạ Chí này, cho nên cũng không để gia hỏa này có cơ hội tiếp tục đùa giỡn nàng, lập tức nói tới chính sự: "Này, trường học có chút chuyện cần ngươi hỗ trợ giải quyết."
"À, là hiệu trưởng mỹ lệ vì quá nhớ bạn trai mà ngã bệnh sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ngươi mới có bệnh!" Thu Đồng lập tức nổi giận, "Người ta đang nói chính sự với ngươi!"
Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Thu Đồng đã nói tiếp: "Hôm nay có một tên huấn luận viên đội bóng đá nữ quốc gia đến trường, muốn Mạc Ngữ đi đá bóng, bị ta đắc tội, hiện tại đang trả thù chúng ta. Có người nói trường chúng ta sắp bị thủ tiêu tư cách tham gia giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng!"
"Đầu óc người này bị bóng đá trúng sao?" Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Ừm, quên đi, honey, đừng lo lắng, ta lập tức giải quyết chuyện này."
"Này, ngươi nhưng phải nhanh lên một chút, nghe nói trước khi tan sở hôm nay, ban tổ chức sẽ gửi thông báo chính thức cho chúng ta." Thu Đồng rất sợ Hạ Chí không đặt chuyện này trong lòng, lại bổ sung một câu.
"Đồng Đồng, mấy vấn đề nhỏ nhặt này ta có thể giải quyết rất nhanh." Hạ Chí lười biếng nói, một giây sau, giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Chẳng qua, ta còn một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi."
"Vấn đề gì?" Tuy Thu Đồng cảm thấy hơn phân nửa vấn đề này không phải vấn đề nghiêm túc gì, nhưng vẫn không tự chủ được mà hỏi một câu.
"Đồng Đồng thân yêu, nếu như chúng ta chia mức độ thành từ một tới mười, vậy hiện tại mức độ ngươi nhớ ta là mấy chục hay là mấy trăm?" Giọng điệu của Hạ Chí có vẻ hết sức nghiêm túc.
Thu Đồng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó buồn bực mắng một câu: "Biết ngay tên hỗn đản này không có vấn đề đứng đắn gì!"
"Chẳng lẽ là mấy ngàn?" Trên tàu hỏa, Hạ Chí lẩm bẩm.
Cất điện thoại di động, Hạ Chí cũng không làm gì, chỉ tiếp tục nằm trên ghế, mặc tàu hoả đi tới.
Bốn giờ rưỡi chiều, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng đã có chút tâm thần không yên.