Bên phía Hạ Chí còn chưa có tin tức, cũng không nói rốt cuộc chuyện đã được giải quyết hay chưa, mà mắt thấy cách thời gian tan việc tối đa cũng chỉ còn một giờ, lại nghĩ tới cũng còn hơn một giờ nữa Hạ Chí sẽ xuống tàu hỏa, Thu Đồng lại bắt đầu bối rối không biết có nên đi đón hắn hay không, kết quả là, hiện tại Thu Đồng hoàn toàn không có tâm tình làm việc.
Cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí, nhưng rất nhanh Thu Đồng lại để điện thoại di động xuống, không bao lâu nàng lại cầm điện thoại lên, sau đó lại buông xuống, rốt cục, đúng lúc này, nơi cửa có giọng nói truyền đến: "Hiệu trưởng, có tin tốt!"
Xuất hiện vẫn là Triệu Phong, mà giờ khắc này, nhìn dáng vẻ hưng phấn của Triệu Phong, Thu Đồng có thể đoán ra hẳn chuyện đã được giải quyết.
"Chuyện thế nào rồi?" Thu Đồng vẫn hỏi một câu, bởi vì nàng cũng không xác định được rốt cuộc Hạ Chí đã làm gì.
"Thi huấn luận viên vừa bị giải trừ toàn bộ chức vụ trong đội tuyển quốc gia, có người nói hắn ta đang bị điều tra nội bộ, liên quan tới việc lạm dụng chức quyền, có tin đồn hắn ta còn tham dự cá độ bóng đá. Dù sao thì lúc này, hẳn Thi huấn luận viên đã gặp phiền phức lớn rồi." Thoạt nhìn Triệu Phong cũng không đồng tình với vị đã từng là huấn luận viên của mình lắm, "Bằng hữu trong ban tổ chức cũng mới vừa gọi điện thoại cho ta, để ta không cần lo lắng chuyện này nữa, ban tổ chức đã nhận được tin báo từ cấp trên, không cho phép xoá bỏ tư cách tranh tài của trường chúng ta."
"Vậy là tốt rồi, Triệu lão sư, cuối tuần này còn có một cuộc tranh tài, ngươi dẫn theo đội viên an tâm huấn luyện đi." Thu Đồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn quá nhiều với kết quả này, thủ đoạn chỉnh người như vậy cũng không phải lần đầu Hạ Chí sử dụng.
Mà Thu Đồng cũng tin tưởng, thật ra Hạ Chí cũng không hãm hại những người này, chỉ là những người này vốn đã có vấn đề, giống như vị Thi huấn luận viên kia, cũng vì bị thất thế ở trường học mà tìm quan hệ dùng thủ đoạn đối phó với trường trung học phổ thông Minh Nhật, người như thế bình thường có lạm dụng chức quyền cũng rất bình thường.
"Vâng, hiệu trưởng." Triệu Phong nhanh chóng rời đi.
Thu Đồng vẫn còn đang bối rối xem cuối cùng mình có nên đi đón Hạ Chí hay không, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, nàng vẫn còn chưa quyết định được.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta nên tới trạm xe lửa thôi!" Giọng nói thanh thúy truyền đến, là Charlotte vừa chạy vào phòng làm việc của Thu Đồng.
"Được rồi." Rốt cục Thu Đồng cũng đưa ra quyết định, nàng tự nói với mình, thật ra là Charlotte muốn đi đón Hạ Chí, mà nàng chỉ đưa Charlotte ra nhà ga mà thôi.
6h10.
Tàu hỏa rất đúng giờ dừng tại nhà ga Thanh Cảng, Hạ Chí đi theo dòng người, không chút hoang mang tới cửa ra.
Nơi cửa ra đã có không ít người đang chờ đón thân nhân bằng hữu, mà lúc này, một giọng nói hết sức thanh thúy vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ba ba, chúng ta ở đây!" Một tiểu nữ hài tóc vàng hết sức xinh đẹp đáng yêu đang đứng ở nơi đó, vừa gọi vừa vẫy tay, mà một giây sau, mọi người đã thấy đại mỹ nữ bên cạnh tiểu nữ hài.
"Oa, Thu Đồng!"
"Đó là Thu Đồng!"
"Còn có Charlotte!"
"Sao các nàng lại tới đây?"
"Đần độn, không nghe thấy Charlotte đang gọi ba ba sao? Nhất định là tới đón Hạ Chí!"
...
Ở cửa ra hình thành náo loạn cỡ nhỏ, ở thành phố Thanh Cảng, số người nhận ra Thu Đồng thật sự quá nhiều, số người nhận ra Charlotte cũng không ít, khi Thu Đồng và Charlotte cùng xuất hiện lại càng dễ bị nhận ra, một siêu cấp đại mỹ nữ và một tiểu mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp, dù tính toàn bộ thành phố Thanh Cảng cũng không tìm được tổ hợp thứ hai giống vậy.
Trong lúc có người không nhịn được muốn tới xin chữ ký, mọi người thấy được Hạ Chí, mà những nữ hài tử muốn tới xin ký tên lập tức rút bước chân về, bởi có tin đồn Hạ Chí tương đối hung ác, mỗi một người có ý đồ tìm Thu Đồng xin ký tên đều có thể bị đánh.
Chẳng qua, không thể xin kí tên cũng chẳng sao, còn có thể chụp hình.
Phải biết rằng, cho tới nay, dường như Hạ Chí chưa từng ngại việc người khác chụp ảnh.
Vì thế, hiện tại Hạ Chí vốn không để ý tới trên trăm chiếc điện thoại đang chụp hình, trực tiếp đi về phía Thu Đồng, nụ cười trên mặt hết sức xán lạn: "Đồng Đồng, đã lâu không gặp, nhớ ta không?"
"Ba ba, ngươi và Đồng Đồng tỷ tỷ mới hai ngày không gặp." Charlotte ở bên cạnh nhẹ nhàng nói.
"Nữ nhi ngoan, người lớn nói chuyện tiểu hài tử không nên chen miệng." Hạ Chí nhìn cũng chưa từng nhìn Charlotte, chỉ đi tới trước mặt Thu Đồng, ngừng lại, sau đó dang hai tay, "Honey, ôm một cái đi."
"Ngươi lại như vậy!" Thu Đồng có chút tức giận, tên hỗn đản này cả ngày chỉ nhớ mỗi việc này, không phải muốn hôn thì cũng là muốn ôm, hắn không thể có mong muốn nào vĩ đại hơn sao?
"Ba ba, ba ba, ta rất nhớ ngươi, chúng ta cũng tới ôm một cái đi!" Charlotte không chịu cô đơn, ở đó nhẹ nhàng reo lên.
"Nữ nhi ngoan." Rốt cục Hạ Chí cũng nhìn về phía Charlotte, sau đó nói rất chân thành: "Ta không nhớ ngươi."
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba lại bắt nạt ta!" Charlotte bĩu môi, "Đến, Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta ôm một cái."
"Có người nào nói chuyện với nữ nhi như ngươi sao?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, sau đó lại bế Charlotte lên, tiếp theo nàng trực tiếp nhét Charlotte lên người Hạ Chí, "Ôm nữ nhi của ngươi đi!"
Thế nhưng Thu Đồng mới vừa nói xong đã phát hiện mình cũng bị ôm lấy, sau đó nàng còn nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Được rồi, như vậy cũng không tệ."
Thu Đồng lập tức buồn bực, nàng không muốn như vậy, thế nhưng trong mắt người khác, đây là tình cảnh một nhà ba người cùng ôm nhau.
"Tình cảm của ba người bọn họ thật tốt!" Bốn phía có không ít người nghĩ như vậy.
"Này, mau buông!" Thu Đồng nhỏ giọng nói.
"Honey, ta lại có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi." Hạ Chí cũng không buông Thu Đồng ra ngay.