Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, ở giới thể dục, Thi huấn luận viên mới có thể tính là đại nhân vật có được không? Phải biết rằng người ta là huấn luận viên của đội bóng đá quốc gia Trung Quốc, cho dù chỉ là đội bóng đá nữ cũng là đội lấy quốc gia làm thương hiệu, gia hỏa này chỉ là một giáo viên thể dục, còn nói người ta là tiểu nhân vật.
May mà vào lúc này, đèn phía trước chuyển xanh, Thu Đồng cũng lười tiếp tục nói nhảm với Hạ Chí, lúc nàng lái xe cần phải chuyên tâm, Hạ Chí cũng không nói chuyện với nàng vào lúc này.
Kế tiếp một đường thẳng tiến, ba người trực tiếp lái xe đến Tố Thực Viên. Xe vừa dừng lại đã có một nam một nữ nhanh chóng đi đến.
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, Charlotte tiểu thư, hoan nghênh mọi người tới nơi này ăn cơm." Người mở miệng nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp, "Phòng của các vị đã được chuẩn bị xong, mời ba vị đi theo ta."
Nữ tử xinh đẹp này là giám đốc nhà hàng, sở dĩ nàng đích thân tiếp đãi đương nhiên là vì nàng rất xem trọng bọn họ. Mà đây cũng là bình thường, nhân vật tài tử như Thu Đồng tới nơi này ăn cơm thật đúng là màn tuyên truyền tốt nhất cho nhà hàng.
Dưới sự dẫn dắt của mỹ nữ giám đốc, ba người đi tới một gian phòng, phục vụ đã đợi ở bên trong từ lâu.
"Giám đốc, chúng ta không đặc biệt gọi món gì, ngươi trực tiếp sắp xếp cho chúng ta đi. Mặt khác, phục vụ cũng có thể rời đi, chúng ta muốn một nhà ba người yên tĩnh ăn cơm." Hạ Chí mở miệng nói.
Thu Đồng lại không nhịn được trừng mắt liếc Hạ Chí, ai là một nhà ba người với hắn?
Chẳng qua Thu Đồng cũng không nói gì, Hạ Chí sắp xếp như vậy vẫn khiến nàng rất hài lòng, nàng cũng hy vọng mình có thể an tĩnh ăn cơm, không cần phục vụ đứng bên trong hầu hạ.
"Được." Đương nhiên mỹ nữ giám đốc đồng ý ngay.
"À, đúng rồi, mặt khác cho ta thêm một phần cơm chiên Dương Châu, nếu như chỗ các ngươi không có, tùy tiện tới nơi nào đó mua một phần về là được." Hạ Chí lại bổ sung một câu.
"Vâng." Mỹ nữ giám đốc lại đáp ứng, "Hạ lão sư, ngài còn yêu cầu nào khác không?"
"Mở thêm một bình rượu vang đi." Hạ Chí bổ sung một câu.
"Không muốn uống rượu." Thu Đồng lại tiếp lời, "Ta lái xe, không thể uống rượu."
"Vậy được, không uống rượu." Hạ Chí mỉm cười, "Không có yêu cầu khác, các ngươi mau mang thức ăn lên là được."
"Mời ba vị nghỉ ngơi một chút, đồ ăn sẽ được đưa lên nhanh thôi." Mỹ nữ giám đốc dẫn theo phục vụ nhanh chóng rời đi.
Tốc độ dọn thức ăn đúng là rất nhanh, sau ba phút, mỹ nữ giám đốc đã tự mình dọn thức ăn lên, hơn nữa còn là một hơi dọn lên hơn mười món ăn, phân lượng của những món ăn này đều rất ít, sắc hương đều đủ, cũng không biết mùi vị thế nào.
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, Charlotte tiểu thư, mời từ từ dùng." Mỹ nữ giám đốc rất mau đã rời khỏi phòng.
"Oa, thơm quá oa." Charlotte bày ra vẻ muốn chảy nước miếng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Chí, một bộ giả vờ đáng thương, "Ba ba, ta không muốn ăn cơm chiên nữa."
"Vậy ngươi muốn ăn cơm tẻ sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ta không muốn ăn cơm." Charlotte bĩu môi, "Ta muốn dùng bữa!"
"Nữ nhi ngoan, không thể lãng phí lương thực, là ngươi nói muốn ăn cơm chiên Dương Châu." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Này, ngươi đừng bắt nạt Charlotte!" Thu Đồng có chút mất hứng, "Nếu ngươi cảm thấy lãng phí có thể để cơm chiên cho ta ăn!"
"Đồng Đồng tỷ tỷ, vẫn là tỷ đối xử với ta tốt nhất!" Charlotte lập tức vui vẻ trở lại.
"Ừm, Đồng Đồng, vậy hay là ta ăn cơm chiên đi." Hạ Chí lập tức thay đổi ý định.
"Tùy ngươi." Giọng điệu của Thu Đồng không tự chủ được mà thả lỏng đi, cũng không biết gia hỏa này bị gì, không có việc gì lại thích bắt nạt nữ nhi bảo bối của hắn, nhưng đối với nàng, thật ra hắn vẫn tốt, tốt trước sau như một.
Khúc nhạc đệm ngắn này trôi qua, bữa cơm thật sự bắt đầu, mỹ nữ giám đốc một hơi mang lên chừng trăm món ăn, chẳng qua mỗi một món đều rất ít, hệt như mỗi loại đều chỉ mang lên một chút cho bọn hắn nếm thử, nhưng dù vậy, Charlotte vẫn ăn tới no căng.
Về phần cơm chiên, thật ra cũng không phải một mình Hạ Chí ăn sạch, Thu Đồng và Charlotte vẫn tiêu diệt một phần nhỏ giúp Hạ Chí.
"Bảo Bảo no tới bể bụng rồi." Charlotte xoa eo, "Ba ba, chúng ta có nên chạy về nhà không?"
"Xóa chữ chúng, ta vẫn sẽ đồng ý với ngươi như cũ." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Được rồi, ta chạy hai vòng quanh bàn vậy." Charlotte bĩu môi, thật sự nhảy xuống ghế đi vòng quanh bàn.
"Được rồi, Charlotte, chờ sau khi trở về trường học ngươi lại đi một vòng đi." Thu Đồng cảm thấy cạn lời.
"Không cần đâu, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta đã đi đủ rồi." Charlotte cất giọng thanh thúy, đương nhiên nàng đi vậy đã đủ rồi, bởi thật ra nàng cũng không chỉ đi hai vòng, chỉ có điều, khi nàng khiến thời gian ngừng lại, hẳn Thu Đồng không biết.
Xấp xỉ chín giờ, ba người đi ra khỏi nhà hàng.
"Oa, ba ba, ngươi xem bên kia có sấm chớp, sắp mưa rồi!" Lúc này Charlotte lại la một câu.
Thu Đồng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xăm như có điện quang lóe lên, chẳng qua, ngẩng đầu nhìn một chút, mặt trăng nhô lên cao, không giống như sắp mưa.
Hạ Chí cũng ngẩng đầu nhìn nơi sấm chớp lóe lên, ánh mắt có vẻ hơi kỳ dị.
"Vẫn chưa xong đâu." Hạ Chí lẩm bẩm.
"Ngươi nói cái gì?" Thu Đồng không nghe rõ.
"Không có gì, Đồng Đồng, chúng ta về nhà trước đi." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó lại bế Charlotte lên, lên xe trước.
Đương nhiên Thu Đồng cũng lên xe theo, Lamborghini mau chóng rời khỏi nhà hàng.
Mà trên hải đảo cách đó vài chục km, trận chiến của Long Vương và Điện Yêu thực sự chưa xong.