Hải đảo đã trở thành vùng đất khô cằn, do điện lưu cháy giật vô số lần tạo thành. Lúc này, thoạt nhìn Long Vương cũng có vẻ hơi chật vật, sớm đã mất đi phần ung dung bình tĩnh thường ngày. Trận chiến kéo dài gần mười giờ này có thể nói là có một không hai với hắn ta.
Mà đối thủ của hắn ta - Điện Yêu - thật ra cũng không khá hơn hắn ta chút nào, trên thực tế, lúc này thoạt nhìn Điện Yêu càng thêm chật vật, y phục cũng rất xốc xếch, ngay cả một số vị trí không nên lộ cũng đều lộ ra.
Chẳng qua, loại bại lộ như ẩn như hiện này rất có thể là do Điện Yêu cố ý. Phải biết rằng, đối với nữ nhân như Điện Yêu, dung mạo và vóc người cũng là một loại vũ khí, đặc biệt là khi nàng có thực lực tương đương với đối thủ, loại vũ khí này thường có thể tạo thành tác dụng rất lớn.
Đương nhiên, dường như đối với Long Vương, loại vũ khí này cũng không có hiệu quả gì, vì thế, băng tiễn khắp bầu trời lại bay thẳng về phía Điện Yêu, lúc nào cũng có thể khiến Điện Yêu lâm vào cảnh vạn tiễn xuyên tâm.
Vô số điện lưu bộc phát ra, những băng tiễn này bị hòa tan biến mất ngay giữa không trung, sau đó, lại là vô số điện lưu lấp đầy tiểu đảo, hiển nhiên, đây là công kích của Điện Yêu.
Nhưng rất hiển nhiên, thật ra điện lưu cũng không thể lấp đầy tiểu đảo thật sự, bởi Long Vương vẫn có thể tránh khỏi những điện lưu này, cứ việc có chút chật vật, thỉnh thoảng còn bị điện giật một chút, nhưng chuyện này không thể tạo thành đả kích chí mạng với Long Vương.
Mà đây cũng gần như là màn ảnh thu nhỏ gần mười giờ chiến đấu nơi này, năng lực của Điện Yêu như khắc tinh của Long Vương, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa giải công kích của Long Vương, nhưng lực lượng tuyệt đối của Điện Yêu lại không cường đại như Long Vương, công kích của nàng cũng không có hiệu quả đặc biệt lớn gì với Long Vương, vì vậy, trận chiến đấu này có thể tính là trận chiến giằng co, mang tính tiêu hao.
Nhưng nói tóm lại, thật ra Long Vương cũng không cảm thấy lo lắng, thật ra hắn ta còn có được ưu thế thiên nhiên: Bốn phía chung quanh đều là biến. Với hắn ta, nước là khởi nguồn lực lượng, nơi càng nhiều nước, lực lượng của hắn ta lại càng sung túc, cho nên hắn ta có đủ kiên trì để tiêu hao từ từ.
Về phần Điện Yêu, thật ra nàng đã sớm muốn rời đi, vấn đề nằm ở chỗ nàng vốn không cách nào rời khỏi hải đảo này, cho nên hiện tại chuyện nàng có thể làm chính là giết chết Long Vương trước, sau đó từ từ suy nghĩ biện pháp rời khỏi.
Trên hải đảo, chiến đấu còn đang tiếp tục.
Thu Đồng và Hạ Chí dẫn theo Charlotte Cũng trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, xuống xe rồi, Charlotte còn la một câu: "Sét đánh sét đánh, trời mưa, về nhà cất đồ thôi."
Trên bầu trời, ánh trăng sáng sủa dị thường, hệt như một đôi mắt to sáng ngời đang nhìn Charlotte nói hươu nói vượn.
Hạ Chí và Thu Đồng cũng không để ý tới Charlotte, chẳng qua, bọn hắn đang thảo luận chuyện về Charlotte.
"Tiếu Tiếu còn chưa trở lại, đêm nay hay để Charlotte ngủ chỗ ta đi." Thu Đồng nói với Hạ Chí.
"Được, chúng ta cùng ngủ với Charlotte." Hạ Chí đáp ứng liền.
"Nghĩ khá lắm!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Một mình ngươi ngủ trong ký túc xá của ngươi!"
"Đồng Đồng, thân là một phụ thân có trách nhiệm, ta nên đích thân chăm sóc nữ nhi." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ba ba, ngươi đã nói không nhớ ta." Charlotte ở bên cạnh ngọt ngào la một câu, "Bảo Bảo rất đau lòng, không ngủ với ngươi, Bảo Bảo muốn ngủ với Đồng Đồng tỷ tỷ."
"Nghe thấy chưa?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Lúc ở ga tàu ta đã nghe được rõ ràng, ngươi nói không nhớ Charlotte."
"Honey, nếu như ta không nhớ Charlotte lại thành lý do để nàng không ngủ chung một phòng với ta, vậy có phải ta rất nhớ ngươi cũng có thể trở thành lý do để ta ngủ với ngươi không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ngươi đang ngụy biện kiểu gì vậy?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Lại nói, ta cũng không nhớ ngươi!"
Lần này không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Thu Đồng lại nói tiếp: "Này, ta không nói nhảm với ngươi, dù sao thì đêm nay Charlotte cũng sẽ ngủ ở ký túc xá của ta, còn có, hiện tại ngươi theo ta tới ký túc xá..."
"Ngủ chung sao?" Hạ Chí lập tức tiếp lời.
"Ngủ cái đầu ngươi!" Thu Đồng muốn nổi đóa, "Đi lấy bản vẽ thiết kế khu thể dục!"
"Thật ra xem xong bản vẽ cũng có thể ngủ chung mà." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối.
Thu Đồng hung ác trợn mắt liếc Hạ Chí, dứt khoát không nói chuyện với hắn nữa, chỉ kéo Charlotte xoay người rời đi.
Ba người nhanh chóng tới ký túc xá của Thu Đồng, Thu Đồng mở cửa, sau đó trừng mắt liếc Hạ Chí: "Không cho phép ngươi vào!"
Thu Đồng kéo Charlotte nhanh chóng đi vào ký túc xá, không được một phút đồng hồ, nàng đã cầm một sấp văn kiện nhét vào trong tay Hạ Chí: "Cầm!"
Một giây sau, chỉ nghe được một tiếng rầm, là Thu Đồng đã đóng cửa phòng lại.
"Đã nói ăn chay không tốt rồi." Hạ Chí lẩm bẩm, "Xem, hiện tại cơn tức của Đồng Đồng lớn tới mức nào."
Hạ Chí xoay người rời đi, mà sau khi hắn rời khỏi không tới một phút đồng hồ, cửa phòng túc xá của Thu Đồng lại được mở ra.
"Hỗn đản chết tiệt, đi thật nhanh!" Thu Đồng thấp giọng mắng một câu, đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, không phải tên lưu manh này lại đi tìm Hạ Mạt đấy chứ?
Đáy lòng Thu Đồng hơi loạn, mấy ngày Hạ Chí không có ở đây, thật ra mỗi ngày nàng đều cảm thấy không được quen lắm, mà hiện tại khi hắn đã trở lại rồi, thật ra trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ. Vấn đề nằm ở chỗ, vài ngày không gặp, gia hỏa này vẫn giống như trước, không ngừng biến đổi phương pháp lợi dụng đụng chạm sàm sỡ nàng. Hắn không thể giống người bình thường một chút sao?