"Chuyện gì?" Long Vương vội vàng hỏi.
"Suy nghĩ cẩn thận xem, ngươi có bao nhiêu cách có thể giết chết Điện Yêu, sau đó lựa chọn cách đơn giản nhất." Hạ Chí thản nhiên nói: "Khi ngươi hiểu rõ chuyện này, ngươi sẽ càng có hiểu biết thấu triệt hơn về nước."
Nói xong câu đó, Hạ Chí lại trực tiếp biến mất.
Long Vương như có điều suy nghĩ, mà Điện Yêu cũng đã tuyệt vọng, rốt cục nàng cũng ý thức được một việc, từ lúc mới bắt đầu, Hạ Chí chỉ xem nàng như vật bồi luyện của Long Vương.
Long Vương bắt đầu suy nghĩ một nghìn phương pháp giết chết Điện Yêu, mà Hạ Chí đã trở lại ký túc xá của mình.
Ban đêm, từ lúc ấy, gió êm sóng lặng.
Sáu giờ sáng.
Qua hai ngày, Hạ Chí lại đúng giờ xuất hiện ở cổng trường, mà Mạc Ngữ cũng đồng thời xuất hiện, giống với thường ngày, Hạ Chí đưa đồ uống cho Mạc Ngữ trước, sau đó lại một lần nữa đưa một tấm thiệp cho nàng, mà Mạc Ngữ cũng nhanh chóng bắt đầu chạy bộ.
Mạc Ngữ không hỏi vì sao hai buổi sáng trước đó Hạ Chí không tới, mà Hạ Chí cũng không hỏi Mạc Ngữ về tình trạng huấn luyện trong hai buổi sáng trước đó. Xấp xỉ mười phút sau, Mạc Ngữ lại trở lại cổng trường.
"Hạ lão sư, chủ tịch câu lạc bộ Hoa La Canh muốn tới thăm hỏi ngươi, ta đã đồng ý với bọn hắn." Lần này Mạc Ngữ cũng không lập tức rời đi, mà nói tới một chuyện khác, "Bọn hắn sẽ tới trường học vào lúc chín giờ."
"Được." Hạ Chí không do dự, đồng ý rất dứt khoát.
"Hạ lão sư, gặp lại." Mạc Ngữ nhanh chóng rời đi, nàng cũng không nói với Hạ Chí câu lạc bộ Hoa La Canh là nơi nào, mà dường như nàng cũng biết trước Hạ Chí sẽ đồng ý.
Không, phải nói đúng hơn, đây là kết quả mà nàng đã sớm tính toán ra được.
Hạ Chí cũng không lập tức rời đi, bởi hắn đã thấy Lỗ Ban đi về phía hắn.
"Hạ lão sư, ta đã làm xong bản thiết kế khu thể dục mới." Thoạt nhìn Lỗ Ban có vẻ hơi phấn khởi, như đã một đêm không ngủ.
"Tốt lắm." Hạ Chí nhận lấy cặp văn kiện Lỗ Ban đưa tới, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, sau đó ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi làm."
"Hạ lão sư, ta mới vừa uống một chút cà phê đặc, tạm thời không ngủ được, có chuyện gì ngươi có thể để ta làm bây giờ luôn." Lỗ Ban vội vàng nói.
"Cũng tốt." Hạ Chí không nhiều lời, một giây sau, hắn và Lỗ Ban đã xuất hiện trên một đỉnh núi, là ngọn núi mà hắn đã mua lại kia.
"Ta cần xây một ngôi nhà ở nơi này, xem như nhà tân hôn của ta và Đồng Đồng, căn nhà này giao cho ngươi thiết kế, nhiệm vụ này không cần vội, quan trọng là phải tốt nhất." Hạ Chí mở miệng nói.
"Được, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng!" Lỗ Ban có chút kích động.
"Ngươi khảo sát thực địa chung quanh một chút đi, ta đi về trước." Hạ Chí cũng không nói gì nhiều, lưu lại Lỗ Ban, mà hắn lại lập tức trở về cổng trường học.
Sau đó, Hạ Chí lại không chút hoang mang đi vào bên trong trường học.
Xấp xỉ mười phút sau, Hạ Chí đi tới cửa túc xá, đương nhiên, là cửa túc xá của Thu Đồng, gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một gương mặt nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp xuất hiện, lại là Charlotte.
"Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ nói không muốn ăn bữa sáng của ngươi." Charlotte ngọt ngào nói.
Sau đó nhìn nhìn hai tay trống trơn của Hạ Chí, Charlotte kêu to: "Ai ya, Đồng Đồng tỷ tỷ, ngươi đánh giá cao ba ba rồi, hắn vốn không mua bữa sáng cho chúng ta!"
"Nữ nhi ngoan, ta tới để ăn điểm tâm." Hạ Chí cười xán lạn.
"Oa, ba ba, sao ngươi biết chỗ chúng ta có làm bữa sáng?" Charlotte bày ra vẻ có chút khoa trương, sau đó lại hướng về phía bên trong kêu to, "Đồng Đồng tỷ tỷ, không tốt rồi, không tốt rồi, chuyện chúng ta làm bữa ăn đã bị ba ba phát hiện rồi!"
"Charlotte, ngươi mau mau đóng cửa lại, đừng để cha ngươi vào!" Giọng nói của Thu Đồng truyền ra từ bên trong.
"À, biết rồi!" Charlotte lên tiếng, sau đó mở rộng cửa ra, "Ba ba, ngươi mau vào!"
Đợi sau khi Hạ Chí vào cửa, Charlotte lại la một câu: "Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba xông tới rồi, ta là hài tử, không ngăn được hắn ah!"
"Nữ nhi ngoan." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng.
"Ba ba, có phải ta rất biết điều không?" Charlotte cười hì hì.
"Ừm, ngươi rất biết điều, chẳng qua, ngươi nên quay đầu nhìn một chút." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Charlotte quay đầu, lập tức nhìn thấy Thu Đồng đang đứng ở nơi đó.
"Oa, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ ra ngoài từ lúc nào vậy?" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy vô tội.
"Không hổ là nữ nhi ruột thịt của ngươi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
Hạ Chí rất vô tội, Charlotte thật sự không phải nữ nhi ruột thịt của hắn.
Chẳng qua, những lời này đương nhiên hắn sẽ không nói cho Thu Đồng biết.
"Ăn điểm tâm đi." Lúc này đương nhiên Thu Đồng sẽ không đuổi Hạ Chí ra ngoài nữa.
Ba người vừa ầm ĩ vừa ăn điểm tâm xong, đã bảy giờ.
"Ba ba, ta đi học, Đồng Đồng tỷ tỷ phải đi làm, ngươi lưu lại rửa chén thôi." Charlotte lôi kéo Thu Đồng rời đi, "Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta đi mau!"
"Này, để ngươi rửa chén ngươi phải rửa chén thật, không thể vứt hết chén đi!" Thu Đồng nói với Hạ Chí, nàng rất hoài nghi gia hỏa này sẽ trực tiếp ném sạch bộ đồ ăn đi.
"Đồng Đồng, ta sẽ không ném sạch chén bát." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
Thu Đồng cũng không nói thêm gì. Vừa rồi Hạ Chí đã đưa bản thiết kế cho nàng, nàng chuẩn bị đích thân xem xét một chút, sau đó lại gọi điện thoại cho Trần Thiên Thành. Hôm nay là thứ sáu, hơn nữa, mấy ngày nữa là kỳ nghỉ quốc khánh, tốt nhất là mau chóng xác định chuyện bản thiết kế.