Thu Đồng và Charlotte rời đi rất nhanh, mà Hạ Chí cũng lập tức bắt đầu công việc rửa chén của hắn, ừm, nói cho đúng hơn là hành động ném chén, nói ngắn lại, hiện tại trên bàn cũng chỉ còn lại một cái chén, mà tất cả bộ đồ ăn khác đã tan biến không còn dấu tích.
"Ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không ném hết tất cả chén." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó không chút hoang mang đi rửa sạch cái chén này.
Cũng may Thu Đồng không nhìn thấy một màn này, nếu không hơn phân nửa là nàng lại muốn nổi đóa, đây là loại người gì vậy!
Hạ Chí ở lại trong ký túc xá của Thu Đồng chừng một giờ, sau đó mới rời khỏi, mà đám học sinh lớp phế vật cũng nhận được tin báo, bởi lúc trước bọn hắn có một tiết thể dục chưa học, cho nên hôm nay, bọn hắn sẽ học cả hai tiết thể dục.
Ngay lúc mọi người đang chờ đợi xem tiết thể dục này có gì vui, bọn hắn lập tức gặp phải đả kích trọng đại, tiết thể dục lần này là quét dọn.
Lúc đầu, quét dọn cũng không phải vấn đề lớn lao gì, bọn hắn đã từng chơi một lần ở cổng trường cực kỳ đã nghiền, nhưng lần này cũng không phải loại quét dọn như lần ấy, mà là quét trường học chân chính.
"Hạ lão sư nói đã vài ngày hắn không tới trường học, phát hiện trường học có nhiều chỗ không được sạch sẽ lắm, vì vậy hắn muốn các ngươi đi quét dọn một chút." Đây là những lời lớp phó thể dục là Mạc Ngữ đã báo cho tất cả mọi người.
Cứ việc tất cả mọi người đều có chút buồn bực, nhưng lại không thể không đi, hiện tại bọn họ thật không dám không nghe lời Hạ Chí, ngược lại Cao Tuấn lại thầm cảm thấy may mắn, may là hắn ta đã gia nhập đội bóng rổ, chỉ cần tiếp tục đi luyện bóng là được, không cần quét dọn.
Đám thổ hào lớp củi mục ngoan ngoãn đi quét dọn, khiến những học sinh khác trong trường trung học phổ thông Minh Nhật vui cười một trận, lúc ở nhà, đám người kia đều chưa từng phải làm việc, hiện tại nên để Hạ lão sư hành bọn hắn một chút.
Đã tới chín giờ sáng, lúc này Thu Đồng nhận được điện thoại của Trần Thiên Thành.
"Thu Đồng tiểu thư, bản thiết kế mới này do Hạ lão sư đích thân vẽ sao?" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Trần Thiên Thành có vẻ hơi cấp thiết.
"Trần lão tiên sinh, ta cũng không rõ lắm, hẳn là hắn tìm người khác làm, sao vậy? Bản thiết kế không được sao?" Thu Đồng hơi nhíu mày, trước kia nàng cũng đã xem qua bản thiết kế, cảm thấy thiết kế này rất tốt, chỉ có điều dù gì nàng cũng không phải chuyên gia trên phương diện này, không thể xác định tốt xấu thật sự.
"Sao có thể không được? Nhà thiết kế bên phía chúng ta còn nổi giận, bọn hắn nói, nếu các ngươi đã có nhà thiết kế tốt như vậy còn tìm bọn hắn làm cái gì?" Trần Thiên Thành cười sang sảng, "Thu Đồng tiểu thư, ta nghĩ, nếu ngươi không có ý kiến gì, chúng ta cứ bắt đầu chuẩn bị dựa theo bản thiết kế mới này đi."
"Được, vậy cứ bắt đầu chuẩn bị đi." Thu Đồng cũng không lo lắng nhiều, đây vốn là bản thiết kế do Hạ Chí lấy được, hơn nữa nàng cũng cảm thấy bản thiết kế này không tệ chút nào, hiện tại Trần Thiên Thành cũng xác định suy nghĩ của nàng, đương nhiên không có gì phải suy nghĩ thêm.
Bên này Thu Đồng mới vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu đã phát hiện trước mặt xuất hiện thêm một người.
"Này, lần sau ngươi đến có thể gõ cửa không?" Thu Đồng hơi bất mãn, ngoại trừ Hạ Chí, đương nhiên không còn người nào đột nhiên xuất hiện như vậy.
Vừa mới dứt lời, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
Người gõ cửa đương nhiên không phải Hạ Chí, mà là Mạc Ngữ.
"Mạc Ngữ? Mau vào." Thu Đồng có chút buồn bực, chẳng qua, ngay sau đó nàng lại hiểu được, nhìn về phía Hạ Chí, "Là ngươi kêu Mạc Ngữ tới?"
"Chúng ta phải gặp hai người ở đây." Hạ Chí thuận miệng nói: "Ừm, Đồng Đồng ngươi cũng có thể tiếp tục ở chỗ này."
"Gặp ai vậy?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc.
Hạ Chí không trả lời, bởi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Nơi cửa có hai người xuất hiện, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, còn có một nữ tử chừng ba mươi tuổi, hai người đều đeo kính, rất có phong độ của người trí thức.
"Mời vào." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói một câu.
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, Mạc Ngữ đồng học, chào các ngươi." Lão nhân bước vào trước, "Ta là Thiệu Quốc Dân, đến từ Học viện Công nghệ Thanh Cảng, vị này là tiến sĩ Vương Yến đến từ Đại học Sư phạm Thanh Cảng, chúng ta đều là thành viên của câu lạc bộ Hoa La Canh."
Thiệu Quốc Dân vừa giới thiệu mình và đồng bạn, vừa vươn tay với Hạ Chí: "Vô cùng cảm ơn Hạ lão sư đã bằng lòng gặp chúng ta, đây là vinh hạnh của chúng ta."
"Thiệu giáo sư khách khí." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, đưa tay bắt lấy tay Thiệu Quốc Dân, "Hai vị mời ngồi đi."
"Cảm ơn." Thiệu Quốc Dân và nữ tử tên Vương Yến kia cùng ngồi xuống.
"Câu lạc bộ Hoa La Canh là câu lạc bộ gì?" Thu Đồng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Hạ Chí, lúc này nàng đang ngồi chung với Hạ Chí, ở vị trí đối diện Thiệu Quốc Dân. Về phần Mạc Ngữ, nàng cũng không ngồi, chỉ đứng sau lưng Hạ Chí.
"Đồng Đồng, câu lạc bộ Hoa La Canh là một câu lạc bộ toán học, mỗi người trong câu lạc bộ đều là thiên tài toán học, Thiệu giáo sư là chủ tịch câu lạc bộ, Vương tiến sĩ hẳn là trợ lý của Thiệu giáo sư." Hạ Chí mỉm cười.
"Thật ra cũng không tính là trợ lý, chỉ là tuổi của ta đã hơi lớn, Vương tiến sĩ không yên tâm khi để ta ra ngoài một mình, mà câu lạc bộ của chúng ta lại là tổ chức tương đối phân tán." Trên mặt Thiệu Quốc Dân hiện lên nụ cười tươi, "Hạ lão sư, hẳn ngươi cũng rất bận rộn, cho nên ta xin đi thẳng vào vấn đề, chúng ta đến để chính thức mời ngươi gia nhập câu lạc bộ của chúng ta."