Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 599 - Chương 598: Có Vẻ Càng Xem Càng Ngon (2)

Chưa xác định
Chương 598: Có vẻ càng xem càng ngon (2)

"Nữ nhi ngoan, ngươi rất muốn nấu cơm sao?" Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên.

"Ba ba, ta chỉ muốn ăn cơm!" Charlotte nói nhanh, sau đó lôi kéo Thu Đồng đi ra phía ngoài, "Đồng Đồng tỷ tỷ, hay là chúng ta tới phòng ăn tổng hợp kia đi, món ăn nào cũng có!"

"Được." Đối với chuyện này, đương nhiên Thu Đồng không có ý kiến, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Charlotte cùng đi ra ngoài, mà không nằm ngoài dự liệu của nàng, Hạ Chí cũng lập tức ngồi từ trên ghế sofa dậy, nhanh chóng đuổi tới.

Charlotte bày ra vẻ xe nhẹ quen đường, cũng không biết có phải nàng vừa mới đi hết chung quanh du thuyền một lần không, nói chung là dưới sự dẫn dắt của nàng, rất nhanh ba người đã đến phòng ăn.

Hiện tại trong phòng ăn có chừng hai mươi, ba mươi người đang ăn cơm, mà sự xuất hiện của ba người Hạ Chí, Thu Đồng, Charlotte dường như cũng không khiến những người này chú ý. Đương nhiên, Hạ Chí cũng không để ý tới những người này, về phần Charlotte, hiện tại nàng chỉ quan tâm tới ăn.

"Ba ba, ta muốn ăn cái này... còn có cái này... A, món tôm bự kia ta cũng muốn... Oa, ở đây còn có cả thịt cá voi, ta muốn ăn thử xem sao..." Giọng nói thanh thúy của Charlotte không ngừng vang lên, phòng ăn tổng hợp này mang hình thức tiệc đứng, đáng tiếc Charlotte không đủ cao, không cách nào tự mình lấy đồ ăn.

Mười phút sau, ba người ngồi bên cạnh bàn ăn, trên bàn đã đặt đầy mâm nhỏ, đủ loại thức ăn, mà trong số những món ăn này chí ít cũng phải có một nửa là thuộc về Charlotte. Mà nhìn dáng vẻ lang thôn hổ yết của nàng lúc này, hẳn nàng thực sự đói bụng đến luống cuống.

"Nữ nhi ngoan, tư thế ngươi ăn uống không có chút thục nữ nào, ngươi nên học tập Đồng Đồng, ngươi xem, lúc Đồng Đồng ăn uống rất xinh đẹp." Hạ Chí lười biếng nói.

Charlotte không nói gì, nàng có vẻ rất bận rộn, ừm, đúng là nàng rất bận thật, bận bỏ nhiều món vào trong miệng.

Đúng là Thu Đồng ăn rất ưu nhã, chỉ là ăn một hồi, nàng không cách nào ưu nhã nổi nữa, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Này, ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm ta nữa được không?"

"Đồng Đồng, bởi vì càng xem ngươi càng thấy ngon." Hạ Chí nghiêm trang nói.

Càng nhìn càng thấy ngon?

Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, trên gương mặt tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện vệt đỏ ửng: "Lưu manh!"

Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội: "Honey, ta chỉ đói bụng, muốn ăn món ngon thôi."

Thu Đồng không để ý tới Hạ Chí nữa, chỉ tàn nhẫn cắn con tôm bự mới vừa cầm từ mâm lên.

"Dáng vẻ thật sự rất ngon." Hạ Chí ở đó lẩm bẩm.

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Không cho ngươi ăn!"

"Đồng Đồng quá hẹp hòi." Hạ Chí nói rất chân thành: "Một con tôm cũng không để ta ăn."

Thu Đồng có xung động muốn trực tiếp đập con tôm lên đầu Hạ Chí, rõ ràng vừa rồi tên hỗn đản này đang nói nàng, hiện tại lại biến thành nói tôm ăn ngon?

Đúng lúc này, một giọng nói có chút đột ngột truyền tới từ bên cạnh: "Quấy rầy một chút, ta có thể ngồi ở đây không?"

Thu Đồng không tự chủ được quay đầu, lập tức thấy một nữ tử chưa tới ba mươi. Tướng mạo của nữ tử này có chút điềm mỹ, một thân sườn xám hoàn toàn lộ rõ vóc người mỹ lệ của nàng, giọng nói cũng có chút động lòng người.

Trên tay mỹ nữ sườn xám có bưng một mâm nhỏ, trong mâm để mấy miếng hoa quả, trên mặt là nụ cười dịu dàng, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.

"Không thể." Giọng nói lười biếng vang lên, đương nhiên là phát ra từ trong miệng Hạ Chí.

Nụ cười trên mặt mỹ nữ sườn xám biến thành cứng đờ, Thu Đồng cũng ngẩn ra, hiển nhiên đáp án của Hạ Chí nằm ngoài dự liệu của hai người bọn họ.

"Ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, có chút tức giận muốn mắng, sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía mỹ nữ sườn xám, "Thật xấu hổ, hắn vẫn luôn như vậy, mời ngồi."

Nếu đã ra ngoài du lịch, dĩ nhiên có thể nhẹ nhõm vui vẻ là tốt nhất, Thu Đồng nghĩ như vậy, cho nên nàng cũng không muốn chỉ đi ăn cơm cũng nảy sinh xung đột với người khác. Hơn nữa nàng cảm thấy, hẳn mỹ nữ sườn xám này cũng không có ác ý gì.

"Cảm ơn." Sắc mặt mỹ nữ sườn xám khôi phục bình thường, nàng cười quyến rũ với Thu Đồng, sau đó ngồi xuống, "Hẳn các ngươi mới lên thuyền đúng không?"

"Đúng vậy, chúng ta mới lên thuyền không tới một giờ." Thu Đồng gật đầu.

"Trên thuyền này, các ngươi có bạn không?" Mỹ nữ sườn xám lại hỏi.

"Hẳn là không có, đây là lần đầu tiên ta biết có một chiếc du thuyền như thế này." Lúc Thu Đồng nói lời này lại vô thức đưa mắt nhìn Hạ Chí, dường như tên lưu manh này còn có quen biết thuyền trưởng.

"Vậy chúc mừng các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi đã có bằng hữu." Mỹ nữ sườn xám cười quyến rũ, sau đó nàng vươn tay phải trắng nõn ra với Thu Đồng, "Xin tự giới thiệu mình một chút, ta là Hải Đường, là bằng hữu duy nhất của ba vị trên U Linh Nữ Vương."

Thu Đồng ngẩn ra, tuy nụ cười của mỹ nữ tự xưng Hải Đường này có vẻ rất ngọt ngào, nhưng những lời này nghe có vẻ hơi quái dị, bọn họ có bằng hữu từ lúc nào vậy?

"Nữ nhi ngoan, nghe nói ngươi có bằng hữu, có thật không vậy?" Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Charlotte đang vùi đầu khổ ăn rốt cục cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp của nàng nhìn Hạ Chí, dáng vẻ có chút mê man: "Ba ba, bạn ta ở đâu?"

Bình Luận (0)
Comment