"Ta sẽ trực tiếp tới khoang tàu số một, kêu thuyền trưởng của các ngươi đưa thẻ phòng tới cho ta." Hạ Chí nhìn nam tử mặc lễ phục đen, trong giọng nói bình tĩnh lại có một luồng lực lượng mạnh mẽ không thể diễn tả: "Nhớ phải nói cho hắn ta biết, ta tên Hạ Chí, là Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí."
Nói xong câu đó, Hạ Chí lại kéo hai rương hành lý đi về phía trước: "Đồng Đồng, chúng ta vào trong trước đi."
Thu Đồng cũng không hỏi nhiều, kéo Charlotte đi theo.
Đi vào bên trong du thuyền, Thu Đồng lập tức cảm thấy khác lạ, an tĩnh, rộng mở, sáng sủa, chỉ riêng trang trí hai bên hành lang đã có vẻ cực kỳ cao cấp, phẩm vị không tầm thường.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đã tới tầng cao nhất của du thuyền, dừng lại trước cửa một khoang tàu, nhìn số trên cửa, rõ ràng đây là khoang tàu số một.
"Ngài khỏe chứ, Hạ tiên sinh." Đứng ở cửa là một nữ tử váy đen xinh đẹp, nàng rất khách khí chào hỏi Hạ Chí, sau đó dùng hai tay dâng một tấm thẻ màu đen lên, "Đây là thẻ của khoang số một, tạm thời thuyền trưởng không cách nào tới thăm hỏi ngài, hy vọng ngài có thể lượng giải."
"Không sao, ta đang không muốn có người tới quấy rầy ta." Hạ Chí tiếp nhận thẻ phòng, thản nhiên nói.
"Vậy ta sẽ không quấy rầy ngài nữa, chúc ngài vui vẻ." Nữ tử váy đen hơi cúi người, sau đó xoay người rời đi.
"Ngươi có quen biết thuyền trưởng sao?" Thu Đồng không nhịn được thấp giọng hỏi.
"Hẳn là hắn ta có biết ta." Hạ Chí thuận miệng nói một câu, sau đó lại mở cửa phòng ra, kéo hai rương hành lý vào, sau đó hắn xoay người cười xán lạn với Thu Đồng, "Honey, mau vào đi."
"Oa..." Charlotte đã chạy vào trước, sau đó nàng khoa trương kêu to, "Ở đây thật tuyệt, phòng khách thật rộng, sofa thật đẹp, oa, giường này thật lớn, nằm ngủ chắc chắn sẽ rất thoải mái... Oa, còn có hồ bơi lớn như vậy..."
Charlotte chạy tới chạy lui bên trong, không ngừng phát hiện đại lục mới, khoang thuyền xa hoa ở tầng cao nhất này còn xa hoa hơn nhiều so với phòng tổng thống của khách sạn năm sao!
Thu Đồng lẳng lặng đứng ở phòng khách, bốn phía phòng khách đã được xử lý thị giác, đứng trong phòng khách có thể cảm thấy như bản thân mình đang đứng giữa biển rộng. Đây cũng không phải biểu hiện giả dối, mà là trực tiếp truyền hình ảnh thực tế ở biển khơi tới nơi này, mà hình ảnh này cũng khiến tâm cảnh của người xem thoáng cái đã trở nên thoải mái.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, mau đến xem!" Charlotte chạy từ trong phòng ngủ ra, lôi kéo Thu Đồng đi vào bên trong, sau đó Thu Đồng phát hiện, phòng ngủ cũng được xử lý giống vậy, nằm trên giường lại có cảm giác như trực tiếp nằm giữa đại dương, loại cảm giác này tương đối kỳ diệu.
Ngoài ra, trong phòng còn có bể bơi hoàn toàn độc lập, còn có một số dụng cụ tập thể hình, phòng giải trí… Ừm, thậm chí còn có phòng bếp các loại. Nói theo một ý nghĩa nào đó, khoang thuyền này tương đương với một biệt thự trên biển di động.
"Đồng Đồng, thích nơi này không?" Bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Chí.
"Thích." Thu Đồng gần như vô thức trả lời.
Thật ra, trước khi tiến vào gian khoang thuyền này, trong lòng Thu Đồng còn có chút bất an, chuyến lữ hành này tới quá đột ngột, mà những chuyện đã xảy ra trước khi lên khoang thuyền còn khiến nàng cảm thấy có chút quái dị, đến mức nàng đã bắt đầu hoài nghi chuyến lữ hành này sẽ không vui vẻ. Nhưng bây giờ, trong lúc bất chợt, tất cả lo lắng của nàng đều tan biến.
Nơi này thật sự rất tuyệt, mà quan trọng nhất là nàng có thể xác định, Hạ Chí sẽ sắp xếp mọi thứ tới tốt nhất, nàng không thể xác định kế tiếp trên thuyền sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết tình huống khác của chiếc du thuyền này, nhưng cho dù chỉ ở lại mãi trong khoang thuyền xa hoa này cũng đã đủ để nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Ba ba, ta cũng rất thích!" Charlotte không chịu cô đơn ở bên cạnh la một câu.
"Nữ nhi ngoan, ngươi có thích hay không cũng không việc gì, Đồng Đồng thích là tốt rồi." Hạ Chí thuận miệng nói.
Thu Đồng lại không nói gì thêm, nàng hơi nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ tất cả bốn phía, nàng như cảm nhận được gió thổi trên biển, còn nghe được cả tiếng sóng biển, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, trong hình ảnh này, nàng đang lẳng lặng đứng giữa biển rộng.
Tất cả phiền não tựa như chỉ trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, giờ khắc này, Thu Đồng hiểu, ngày nghỉ của nàng chính thức bắt đầu.
Một lát sau, Thu Đồng mở mắt ra, sau đó nàng phát hiện trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình nàng.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Thu Đồng vừa liếc mắt đã thấy Hạ Chí đang nằm trên sofa, mà Charlotte cũng làm ổ trên sofa, cầm một cần điều khiển trò chơi đang chơi rất vui rất vui vẻ.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta thật đói, chúng ta đi ăn cơm đi!" Thấy Thu Đồng đi ra, Charlotte lập tức ném cần điều khiển trò chơi, một bộ gấp gáp không thể chờ đợi nổi.
Hiện tại cũng không còn sớm, vừa lúc là bảy giờ tối, cũng đã tới lúc nên đi ăn cơm.
"Được." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng lộ ra nụ cười tươi rực rỡ, nàng đã hoàn toàn chuyển đổi tâm cảnh, đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để hưởng thụ kỳ nghỉ này.
Hơn nữa, thật ra Thu Đồng cũng hơi đói.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta tới phòng ăn nào đây?" Charlotte nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thu Đồng, mà trên tay nàng đã nhiều hơn một bản hướng dẫn sống trên du thuyền thật dày, "Có phòng ăn Pháp, phòng ăn Thái Lan, phòng ăn Hàn quốc, phòng ăn Tây… thật nhiều thật nhiều phòng ăn!"
Không đợi Thu Đồng trả lời, Charlotte còn nói thêm: "Đúng rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, chỗ chúng ta đang ở lại là khoang thuyền đỉnh cấp, có thể yêu cầu đầu bếp đỉnh cấp trực tiếp tới cửa làm đồ ăn cho chúng ta, chúng ta còn có thể để bọn hắn đưa nguyên liệu nấu ăn tới đây, sau đó tự mình nấu ăn."