Ca nô chạy xấp xỉ mười lăm phút, giọng nói thanh thúy của Charlotte lại vang lên: "Đồng Đồng tỷ tỷ, mau nhìn, phía trước có thuyền lớn!"
Phía trước có một con du thuyền to lớn ngừng trên biển. Con du thuyền này toàn thân đen kịt, không treo cờ, cũng không có bất kỳ tiêu chí gì, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
"Đồng Đồng, đó chính là tàu số hiệu U Linh Nữ Vương." Lúc này Hạ Chí cũng mở miệng nói.
"Vì sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe nói tới con du thuyền này?" Thu Đồng có chút buồn bực, thật ra, dù tích trên toàn thế giới, loại du thuyền này cũng không tính là nhiều, trước đây Thu Đồng cũng không phải người không chút hiểu biết trên phương diện này.
"Đồng Đồng, bởi vì đây là con du thuyền u linh." Hạ Chí cười xán lạn, "Không có ghi chép chính thức, cũng không phải du thuyền chính quy, cho nên nó cũng có vẻ không giống bình thường."
Lúc này ca nô cũng ngừng lại, dựa vào bên cạnh du thuyền, mà cầu thang đi thông với du thuyền cũng xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
"Lên thuyền thôi!" Lúc này Charlotte chạy nhanh nhất, nàng nhanh chóng nhảy xuống thuyền, mà Thu Đồng cũng đuổi sát theo sau, Hạ Chí thì xách theo hai cái rương lớn, tiếp tới là cặp nam nữ mặc đồ thể dục, lần này bọn họ đi ở cuối cùng.
Sau khi mọi người lên thuyền, lập tức thấy một nam tử mặc lễ phục màu đen đứng phía trước.
"Lưu Tiến đâu?" Nam tử mặc lễ phục đen khẽ nhíu mày, mà Lưu Tiến trong miệng hắn ta hiển nhiên là vị tên Lưu ca gì đó kia.
"Hắn ta tìm được chân ái, không trở lại." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời.
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, loại chuyện hoang đường này ai tin?
"Nếu hắn ta không trở lại, như vậy hiện tại còn trống hai chỗ, một khoang thuyền xa hoa và một khoang phổ thông." Nam tử mặc lễ phục đen lại không hề tiếp tục truy cứu chuyện Lưu Tiến không trở về.
"Chúng ta ở khoang phổ thông là được rồi." Nam tử mặc đồ thể thao vội vàng nói, tuy khoang xa hoa càng thoải mái hơn, nhưng lúc này, hắn ta biết mình không thể cướp với Hạ Chí.
"Không, chúng ta ở khoang phổ thông." Hạ Chí lại tiếp lời.
Nam tử mặc đồ thể thao sửng sốt, mà nam tử mặc lễ phục đen cũng không khỏi nhíu mày, có thể lên chiếc thuyền này đều không phải người bình thường, có thể ở lại khoang xa hoa tuyệt không ở khoang phổ thông, sao hiện tại lại xuất hiện hai người giành khoang phổ thông?
"Này, huynh đệ, các ngươi có ba người, ở khoang phổ thông sợ là có chút chen chúc..." Nam tử mặc đồ thể thao hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói.
"Không sao, ta thích chen chúc một chút." Hạ Chí bày ra vẻ không sao cả.
"Ta không thích chen chúc." Thu Đồng lại hừ khẽ một tiếng, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
Lúc đầu Thu Đồng đã cảm thấy kỳ quái, vì sao Hạ Chí lại ù ù cạc cạc muốn chọn khoang phổ thông, nhưng sau khi nam tử mặc đồ thể thao nói hơi chen chúc, Thu Đồng lại kịp phản ứng, chắc chắn tên lưu manh này muốn tìm một nơi chật chội một chút, mà khoang phổ thông gì đó kia, đoán chừng cũng như phòng đơn trong khách sạn bình thường, đến lúc đó nàng chỉ có thể ở chúng một phòng với hắn.
"Đồng Đồng, thật ra chen một chút cũng không vấn đề gì, nếu chúng ta tới để hưởng tuần trăng mật, đương nhiên phải thân mật hơn một chút." Hạ Chí còn có chút không cam lòng.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó trực tiếp nhìn về phía nam tử mặc lễ phục đen: "Chào ngươi, phiền phức ngươi cho chúng ta một khoang thuyền xa hoa đi."
"Vâng, nữ sĩ." Nam tử mặc đen lễ phục có vẻ rất nho nhã lễ độ với Thu Đồng, sau đó hắn ta lại đưa một tấm thẻ màu đen cho Thu Đồng, "Xin cầm lấy, phòng của ngài ở tầng ba."
Một giây sau, nam tử mặc đen lễ phục lại đưa cho nam tử mặc đồ thể thao một tấm thẻ, cũng là thẻ màu đen: "Gian phòng của các ngươi ở tầng một."
"Cảm ơn." Nam tử mặc đồ thể thao nhận thẻ, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Chí: "Vị huynh đệ này, đa tạ."
Sau khi lên tiếng cảm ơn, nam tử mặc đồ thể thao lại dẫn bạn gái rời đi trước.
"Ba ba, chúng ta cũng tới phòng thôi!" Lúc này Charlotte cũng thúc giục, dường như nàng đã khẩn cấp muốn nhanh chóng đi xem rốt cục khoang xa hoa trông thế nào.
"Nữ nhi ngoan, đừng vội." Hạ Chí lại cầm thẻ từ trong tay Thu Đồng qua, trả lại cho nam tử lễ phục đen, "Chúng ta không tới khoang xa hoa."
"Này, ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng hơi buồn bực, "Ta mới không muốn tới khoang phổ thông với ngươi!"
"Đúng nha, ba ba, ta cũng không muốn khoang phổ thông, ta muốn ở khoang xa hoa với Đồng Đồng tỷ tỷ!" Charlotte cũng nói ngay.
"Nữ nhi ngoan, ngươi có thể ở khoang xa hoa một mình." Hạ Chí lười biếng nói một câu.
"Tiên sinh, chỗ chúng ta đã không còn khoang phổ thông nào nữa." Nam tử mặc lễ phục đen nhíu mày, cũng không nhận thẻ.
"Ta biết, chẳng qua, nếu đã muốn ở khoang xa hoa, đương nhiên chúng ta muốn khoang xa hoa nhất." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Không cần nói với chúng ta các ngươi không còn chỗ khác, ta muốn nơi xa hoa nhất ở tầng cao nhất kia."
Sắc mặt nam tử mặc lễ phục đen hơi đổi, trong mắt cũng thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Oa, ba ba, còn có nơi càng tốt hơn sao?" Charlotte có chút khoa trương kêu.
Thu Đồng đã gần như hết chỗ nói rồi, thì ra tên hỗn đản này đã sớm biết còn có chỗ tốt hơn, nhưng trước đó hắn lại nghĩ tới chỗ kém nhất. Hiện tại không cách nào ở chỗ kém nhất, hắn lại muốn chỗ tốt nhất.
"Tiên sinh, khoang ở tầng cao nhất không phải ta có thể quyết định, các ngươi có thể tới khoang xa hoa trước, sau đó lại xin thuyền trưởng." Nam tử mặc lễ phục đen mở miệng nói.