"Lưu ca, ngươi cũng quá mức đi? Ta đã đưa bạn gái của ta cho ngươi rồi!" Tiểu Chu lập tức tỏ vẻ nóng nảy.
"Được rồi, cái gì mà bạn gái? Nữ nhân có thể dùng tiền mua được, ta cần ngươi cho sao? Ta cũng không thiếu tiền!" Vẻ mặt Lưu ca rất khó chịu, "Tiểu tử ngươi nghĩ khá lắm, đầu tiên là đưa ta một nhân tình, sau đó lại đi cua đại mỹ nữ kia, tất cả chuyện tốt trên cõi đời này đều bị ngươi chiếm, ngươi coi lão tử là kẻ ngu sao?"
"Lưu ca, thúc thúc ta..." Lúc này Tiểu Chu lại muốn lôi thúc thúc mình ra, mà tính toán của hắn ta cũng như Lưu ca đã nói, chính vì hắn ta đã sớm có kế hoạch này, cho nên trước đó hắn ta mới gấp gáp không thể chờ đợi nổi mà nhanh chóng tống bạn gái người mẫu của mình ra ngoài.
"Được rồi, đừng nhắc tới thúc thúc ngươi với ta, ta và hắn ta không thân. Lại nói đó cũng chỉ là thúc của ngươi, cũng không phải phụ thân ngươi!" Trong giọng nói của Lưu ca có vẻ không nhịn được, sau đó, hắn ta lại lần nữa nhìn về phía Thu Đồng, "Mỹ nữ, hiện tại, ở nơi này, cũng chỉ có ta mới có thể đưa ngươi lên thuyền... Ách!"
Vị Lưu ca này đang hăng hái, trong lòng còn có chút hưng phấn, đột nhiên nơi bụng đau đớn, khiến hắn ta thức tỉnh từ trong mộng đẹp, một tiếng hét thảm cũng không tự chủ được mà phát ra. Hắn ta ôm bụng, không tự chủ được cúi người, mà khóe mắt hắn ta cũng thấy được trước mặt mình đột nhiên nhiều thêm một người.
"Lười nhìn hai tên hề các ngươi biểu diễn." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, hiển nhiên, vừa rồi là hắn ra tay.
"Ngươi… ngươi lại dám động thủ?" Lưu ca kia tỏ vẻ khó có thể tin nhìn Hạ Chí, "Ngươi có biết ta... Ách!"
Còn chưa dứt lời, hắn ta lại hét thảm một tiếng.
Hạ Chí đột nhiên dùng tay nắm cổ áo của Lưu ca, đồng thời còn đá thẳng lên trên bụng hắn ta, tiếp theo hất tay một cái, thân thể Lưu ca bay lên, phóng thẳng về phía tiểu Chu.
Hai tiếng rên gần như cùng lúc vang lên, Lưu ca trực tiếp nện lên trên người tiểu Chu, sau đó, hai người cùng té trên mặt đất, cứ như vậy hôn mê đi.
"A, ba ba thật lợi hại!" Charlotte ở đó vỗ tay, vẻ mặt hưng phấn.
Một đôi nam nữ có vẻ chăm vận động và người mẫu xinh đẹp vừa bị người tặng ra ngoài đều có chút há hốc mồm, ngược lại đối với tình cảnh này, Thu Đồng đã tập mãi thành quen, cảm giác khó chịu trong lòng trước đó cũng không tự chủ được mà biến mất.
"Thói đời bạc bẽo, hai nam nhân lại có thể chạy tới bến tàu Tương Tư lêu lổng, thực đúng là quá không ra gì." Hạ Chí cũng bắt đầu cảm khái một tiếng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cạn lời, người này đánh hai người kia bất tỉnh, sau đó còn muốn gắn tên tuổi gay cho bọn hắn, cũng quá hố người đi?
"Này, chúng ta còn muốn lên con tàu hiệu U Linh Nữ Vương gì đó nữa không?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Honey, đương nhiên phải đi, cho dù trời sập xuống, tuần trăng mật của chúng ta cũng không thể ngừng." Hạ Chí cười xán lạn, "Tốt rồi, Đồng Đồng, chúng ta lên thuyền đi."
"Ngươi có thể lái ca nô sao?" Thu Đồng hỏi.
"Ta biết, ta biết!" Charlotte lập tức nhấc tay.
Mọi người bên cạnh dở khóc dở cười, tiểu nữ hài này mới ba bốn tuổi, lại nói muốn lái ca nô? Cho dù nàng biết lái thật, người khác cũng không dám ngồi.
"Hoeny, chuyện ngay cả tiểu hài ba tuổi cũng biết như lái ca nô, đương nhiên không cần ta đích thân làm." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng không khỏi nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi không định để Charlotte lái thật đấy chứ?"
Lần này Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Thu Đồng ngay, ngược lại quay đầu nhìn về phía cặp tình lữ có vẻ thích vận động kia: "Hai người các ngươi hẳn có người biết lái ca nô đúng không?"
Hai người này đều ngẩn ngơ, sau đó lập tức kịp phản ứng, gần như không hẹn mà cùng nói: "Biết, chúng ta cũng biết."
"Tốt lắm, nhiệm vụ lái ca nô giao cho các ngươi." Hạ Chí nói xong lại nhìn về phía Thu Đồng, "Đồng Đồng, cần ta ôm ngươi lên ca nô không?"
"Ngươi xách hành lý lên là được!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Này, vị huynh đệ kia, số hiệu U Linh Nữ Vương chỉ có một tấm vé, hình như..." Nam nhân mặc đồ thể thao có chút do dự.
"Hiện tại có hai tấm." Hạ Chí thản nhiên nói.
"A, đúng, cảm ơn huynh đệ!" Rốt cục nam nhân mặc đồ thể thao cũng kịp phản ứng, trước đó thật sự chỉ có một tấm vé, nhưng bây giờ, Lưu ca chịu trách nhiệm đón tiếp du khách mới đã bị ném lại nơi này, dĩ nhiên thuyền cũng dư ra một vị trí.
"Nhưng chúng ta không biết vị trí cụ thể của số hiệu U Linh Nữ Vương." Lúc này, nữ nhân bên cạnh nam nhân mặc đồ thể thao lại không nhịn được nói một câu.
"Ta biết." Hạ Chí thuận miệng nói một câu.
"Lão bà, chúng ta nhanh lên đi." Nam nhân mặc đồ thể thao nói khẽ với nữ nhân bên cạnh một câu, sau đó lại nhấc rương hành lý lên, nhanh chóng đi về phía ca nô.
Không hề nghi ngờ, hai người bọn họ thật sự muốn lên tàu số hiệu U Linh Nữ Vương, mặc dù bọn hắn không cách nào xác nhận lời nói của Hạ Chí có phải là thật hay không, nhưng lúc này, bọn hắn nhất định phải đánh cuộc một kèo vận khí.
Hai người rất nhanh đã leo lên ca nô, sau đó Hạ Chí dẫn theo hai rương lớn đi lên, sau cùng là Thu Đồng kéo Charlotte cũng lên ca nô.
"Có thể lái ca nô đi rồi." Hạ Chí đứng trên ca nô, đưa tay nắm lấy Thu Đồng tới bên cạnh hắn.
Nam nhân mặc đồ thể thao khởi động ca nô, sau đó quay đầu lại, đang chuẩn bị hỏi, giọng nói của Hạ Chí đúng lúc truyền đến: "Giữ vững phương hướng hiện tại, sau đó cứ tiếp tục lái về phía trước là được."
Biển gió thổi vào mặt, ca nô theo gió vượt sóng, mà Hạ Chí và Thu Đồng cũng cứ sóng vai đứng trên ca nô như vậy, bất động như núi.