Mà lúc này, ca nô đã tới bên cạnh bến tàu Tương Tư, ngừng lại, trên ca nô chỉ có một người, một nam nhân không tới ba mươi tuổi.
Nam nhân ăn mặc rất tùy ý, tướng mạo cũng rất bình thường, cặp mắt lại khiến người ta có cảm giác rất không đứng đắn, còn chưa xuống khỏi ca nô, ánh mắt hắn ta đã quay tròn không ngừng.
Khi hắn ta thấy người mẫu bên cạnh nam nhân mặc âu phục, cặp mắt sáng lên, tầm mắt cũng dừng lại một chút, mà khi hắn ta thấy Thu Đồng, cặp mắt biến thành sáng lên, hơn nữa tầm mắt cũng không cách nào rời khỏi.
"Xin hỏi là Lưu ca sao?" Nam nhân mặc âu phục cũng đã tiến lên nghênh đón, vẻ mặt nhiệt tình, "Lưu ca, ta họ Chu, lúc trước thúc thúc ta đã gọi điện thoại cho ta, nói lần này là ngươi chịu trách nhiệm đón người mới đến..."
"À, ngươi là tiểu Chu sao." Lúc này, rốt cục nam nhân bị gọi là Lưu ca kia cũng phục hồi tinh thần lại, hắn ta nhìn nhìn Thu Đồng, lại nhìn mỹ nữ bên cạnh nam nhân mặc âu phục tên tiểu Chu một chút, dường như cảm thấy khá đáng tiếc, "Ừm, Chu tổng đã từng đề cập với ta về ngươi."
"Lưu ca, vậy thì tốt quá, hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ?" Nam nhân mặc âu phục tên tiểu Chu vừa hỏi vừa dùng ánh mắt có chút đắc ý quét mắt nhìn Hạ Chí và nam tử mặc đồ thể thao.
Lúc này, nam tử mặc đồ thể thao cũng có thể hiểu vì sao gia hỏa này lại tự tin như vậy, thì ra danh ngạch người cuối cùng này gần như đã được xử lý nội bộ.
"Cái kia… tiểu Chu à, đừng vội." Lưu ca kia lại ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Chu ngẩn ra, trong nháy mắt, đắc ý trên mặt biến mất: "Lưu ca, này..."
"Tiểu Chu, đúng là ta đã đồng ý với thúc của ngươi, sẽ ưu tiên đưa vé cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết, ta cũng cố gắng lắm mới tranh thủ được cơ hội đón người mới đến này, không thể tay không mà về." Lưu ca kia vừa nói vừa quét mắt nhìn mọi người, "Nói vậy các ngươi đều biết, vé của U Linh Nữ Vương cực khó có được, không phải có tiền là có thể mua."
Tầm mắt Lưu ca lại không nhịn được rơi xuống trên người Thu Đồng, ngay cả nước bọt cũng sắp chảy ra, sau đó, hắn ta còn nói thêm: "Nói chung là ta chỉ có một tấm vé tàu, cho nên trong số các ngươi, người nào có thể đưa ra điều kiện trao đổi tốt nhất thì vé thuộc về người đó."
"Sao lại thế này?" Thu Đồng nhẹ giọng hỏi Hạ Chí, hiển nhiên nàng hoàn toàn không rõ rốt cuộc thế này là thế nào.
"Đồng Đồng, đến lúc đó ta sẽ từ từ nói cho ngươi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Nói ngay bây giờ!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Rốt cuộc tàu U Linh Nữ Vương là cái gì?"
"À, được rồi, honey, thật ra U Linh Nữ Vương là một con tàu du lịch, nhưng mà nó hơi khác với tàu du lịch khác, con tàu du lịch này không công khai bán vé." Hạ Chí giải thích đơn giản một chút, "Cũng chính vì như vậy, hiện tại, những kẻ ngu ngốc như tên họ Lưu kia mới không chịu bỏ qua cơ hội kiếm được lợi ích."
Giọng nói của Hạ Chí rất lớn, còn không có chút tị hiềm nào, vì thế, đương nhiên kẻ tên Lưu ca kia cũng có thể nghe được, hắn ta lập tức trợn mắt nhìn Hạ Chí.
"Ngươi nói cái gì?" Tên Lưu ca kia thật sự phẫn nộ, "Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi đừng mong có thể leo lên U Linh Nữ Vương!"
"Ta mặc kệ ngươi." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó hắn cười xán lạn với Thu Đồng, "Honey, chúng ta cứ ngồi xem mấy tên hề biểu diễn trước là được."
Lưu ca tức giận vô cùng, dường như hắn ta muốn nổi nóng, nhưng cuối cùng, hắn ta lại phát tiết cơn tức này lên trên người hai người khác.
"Tốt rồi, chuyện bây giờ rất đơn giản, một tấm vé, hai người tranh đi, ta cũng không muốn làm lỡ thời gian, ai nguyện ý nhường nữ nhân của mình cho ta thì người đó có thể lên thuyền!" Lưu ca có vẻ rất khó chịu, mà bản tính sắc quỷ của hắn ta cũng lộ rõ.
"Ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng rồi sao?" Trên mặt nam tử mặc đồ thể thao tràn đầy giận dữ, nắm tay bất giác nắm chặt, mà nữ nhân bên cạnh hắn ta cũng rất tức giận.
"Đây là giao dịch công bằng, ngươi có thể không đồng ý, nhưng vé này cho ai là do ta quyết định!" Lưu ca cười lạnh một tiếng, "Nữ nhân của ngươi tuy không tính là xinh đẹp, nhưng vóc dáng rất khá..."
"Lưu ca, ta đồng ý!" Đột nhiên giọng nói của nam nhân mặc âu phục tên tiểu Chu vang lên, trực tiếp cắt lời Lưu ca, dường như hắn ta sợ người khác giành mất phần vậy. Mà sau khi hắn ta nói xong còn đẩy mỹ nữ bên cạnh về phía Lưu ca, "Nàng thuộc về ngươi rồi."
"Họ Chu, ngươi còn là nam nhân không?" Mỹ nữ kia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng có chút tức tới hổn hển mắng lên, "Lão nương thuộc về ai còn chưa tới phiên ngươi quyết định đi?"
"Trách móc cái gì mà trách móc? Ngươi là vật trong túi lão tử, đương nhiên cũng do lão tử quyết định, cùng lắm thì lão tử lại cho ngươi thêm ít tiền!" Tiểu Chu có vẻ mất kiên nhẫn, "Kêu la nữa ngay cả tiền lão tử cũng không cho ngươi!"
Thoạt nhìn mỹ nữ kia còn có chút tức giận, nhưng cũng không nói gì nữa, hiển nhiên, lời tiểu Chu nói cũng là sự thực, nói cho cùng, thật ra nàng cũng là người bị người ta bỏ tiền ra bao nuôi mà thôi.
"Tốt, rất tốt!" Lưu ca kia dùng một tay ôm lấy mỹ nữ vào lòng, còn tàn nhẫn sờ soạng khắp người nàng, cuối cùng lại nói với tiểu Chu: "Phiếu vé thuộc về ngươi, lên thuyền đi!"
"Lưu ca, chờ một chút." Thế nhưng dường như Tiểu Chu còn có ý kiến gì đó, sau đó, hắn ta lại đi về phía Thu Đồng: "Vị tiểu thư này, ta có thể đưa ngươi lên U Linh Nữ Vương."
"Oa, ba ba, thằng ngốc này còn muốn đào góc tường của ngươi đây!" Charlotte lại rất khoa trương kêu lên.
"Chờ đã, vị mỹ nữ kia, ta cũng có thể đưa ngươi lên thuyền!" Lại có người kêu lên, người này lại là tên Lưu ca kia.