"Ngươi nghĩ ta chưa từng xem câu chuyện kia sao? Vốn không phải như ngươi nói!" Thu Đồng có chút mất hứng, "100 lần cầu hôn trước đó đều là người khác nhau có được không?"
"Đúng không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Vậy nói như vậy, lần thứ một trăm lẻ một cũng không có gì đặc biệt."
Lắc đầu, Hạ Chí cảm khái: "Những người này thật đúng là một chút thành ý cũng không có, Đồng Đồng, ta có thể lập tức cầu hôn ngươi một trăm lẻ một lần, ở lần thứ 101, ngươi đồng ý với ta đi?"
"Sẽ không!" Thu Đồng vẫn tức giận như cũ.
"Ừm, xem ra ta chỉ có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch nghìn lẻ một đêm." Hạ Chí lẩm bẩm, "Trên thuyền này có mấy ngàn tội phạm, nam chí ít cũng có một ngàn người, Đồng Đồng lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn bọn hắn sẽ có ý đồ với Đồng Đồng. Như vậy, ta chí ít cũng có thể anh hùng cứu mỹ một ngàn lần, đợi lần thứ một ngàn lẻ một anh hùng cứu mỹ nhân, nhất định Đồng Đồng sẽ lấy thân báo đáp, không sai, cứ làm như thế đi!"
"Lưu manh đáng chết, đây là phương án nghìn lẻ một đêm của ngươi?" Thu Đồng lập tức bị chọc tức, tiện tay nắm lấy thứ gì đó đập về phía Hạ Chí, "Có người nào nhàm chán như ngươi sao?"
Thu Đồng hận không thể tàn nhẫn đánh Hạ Chí một trận, gia hỏa này nghĩ ra đề xuất ngu ngốc như vậy cũng thôi đi, nhưng hắn có thể không nói ra miệng kiểu ấy có được không?
Lẩm bẩm cũng thôi đi, còn lớn tiếng như vậy, không biết nàng có thể nghe được sao?
"Đồng Đồng, chuyện lớn như vậy sao lại buồn chán được?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Chẳng qua phương án này có một nhược điểm trí mạng."
"Nhược điểm trí mạng chính là ngươi có cứu ta một vạn lần, ta cũng sẽ không lấy thân báo đáp!" Thu Đồng tức giận nói, nào có người như hắn, lại có thể cố ý sáng tạo ra cơ hội gọi là anh hùng cứu mỹ nhân!
"Honey, không phải như thế, nhược điểm trí mạng nhất là ta luyến tiếc để Đồng Đồng ngươi thực sự gặp nguy hiểm." Hạ Chí dùng ánh mắt có chút khác thường nhìn Thu Đồng, "Đừng nói một nghìn lần, cho dù ngươi chỉ gặp phải nguy hiểm một lần ta cũng không nỡ. Cho nên mỗi lần ta đều có thể bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước. Nói cách khác, ta vốn không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân."
Đột nhiên Thu Đồng ngây ngẩn cả người, những lời này tựa như trong lúc lơ đãng đã chạm tới điểm mềm mại nhất trong lòng nàng, nàng nhìn Hạ Chí, nhìn ánh mắt hắn, trong mắt hắn như có cưng chiều, cũng như có ôn nhu.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong một tháng qua nhanh chóng thoáng qua trong óc nàng, từ sau khi biết Hạ Chí, cứ việc dường như cuộc sống của nàng bắt đầu trở nên muôn màu muôn vẻ, cũng dường như thường gặp phải nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện lại đúng như Hạ Chí đã nói, nàng chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm chân chính.
Đây chính là luyến tiếc để nàng gặp phải nguy hiểm thật mà hắn nói sao?
"Đồng Đồng, ngươi xem, ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi có thể khen thưởng ta một chút không?" Lại đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí vang lên, "Ngươi có thể nhân danh ánh trăng hôn ta một cái?"
"Ta còn có thể nhân danh ánh trăng trừng phạt ngươi!" Thu Đồng lập tức nổi giận, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lưu manh chết bầm này, bầu không khí đang tuyệt vời lại bị những lời này của hắn phá hư hết.
Không nhìn Hạ Chí nữa, Thu Đồng ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong lòng lại không tự chủ được có chút rối loạn.
Cứ việc từ đầu đến cuối nàng vẫn không chịu thừa nhận Hạ Chí là bạn trai nàng, nhưng trên thực tế, nàng đã theo hắn ra ngoài du lịch. Tuy đây không phải tuần trăng mật chân chính, nhưng nàng chưa bao giờ thân cận với người nào khác như vậy.
"Thu Đồng à Thu Đồng, ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, các ngươi chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng đâu." Trong lòng Thu Đồng tự nói với mình, "Nghĩ tới những chuyện khác đi."
Khẽ lắc đầu, Thu Đồng nỗ lực xua tan suy nghĩ lung tung trong đầu, sau đó lại muốn nói sang chuyện khác: "Này, trên thuyền này có nhiều tội phạm như vậy thật sao? Không có người nào đến bắt bọn hắn đi?"
"Đồng Đồng, U Linh Nữ Vương tựa như u linh chân chính, trên cơ bản không ai có thể chủ động tìm được chiếc thuyền này. Ở đây tương đương với vùng đất ngoài vòng pháp luật, cũng chính vì vậy nó mới có thể hấp dẫn vô số tội phạm, đồng thời cũng hấp dẫn một số người thích mạo hiểm." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Rất nhiều người đều muốn tùy tâm sở dục, làm chuyện bản thân mình muốn làm, mà chỉ có ở nơi này, bọn hắn mới có thể thực hiện nguyện vọng của mình."
"Bọn hắn chưa từng nghĩ tới khi bọn hắn tùy tâm sở dục xâm hại người khác, người khác cũng có thể tùy tâm sở dục xâm hại bọn hắn?" Thu Đồng có chút nghĩ mãi mà không rõ.
"Cái này à, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bọn hắn luôn cảm thấy mình là lợi hại nhất." Hạ Chí lười biếng nói: "Ừm, đương nhiên còn có một vài người quá ngây thơ, không rõ tình huống chân chính ở nơi này, thế nhưng chờ khi bọn hắn lên đây rồi, bọn hắn có muốn xuống cũng quá muộn."
"Hệt như ta bị ngươi gạt tới đây?" Thu Đồng tức giận nói, nếu không phải nàng ở lâu với Hạ Chí, đã gặp rất nhiều chuyện, sợ rằng nàng sẽ không tin trên đời này còn có nơi như vậy tồn tại.
"Đồng Đồng, ngươi muốn lên trời không?" Đột nhiên Hạ Chí lại hỏi.