"Không muốn!" Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này còn muốn lên trời đây!
"Thực sự không muốn?" Hạ Chí có chút tiếc hận, "Ta còn muốn lái máy bay dẫn ngươi đi chơi đây."
"Ta mới không tin ngươi biết lái máy bay!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, gia hỏa này càng ngày càng giỏi nói hươu nói vượn.
"Đồng Đồng, thật ra lái máy bay rất đơn giản." Hạ Chí bày ra vẻ hắn thật sự biết lái máy bay.
"Ta không nói vớ vẩn với ngươi." Thu Đồng hừ một tiếng, "Ngươi đừng nói chuyện nữa, ta gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu."
Thu Đồng vừa nói vừa lấy di động ra, chuẩn bị quay số điện thoại, nhưng ngay lúc này nàng lại phát hiện không đúng: "A? Vì sao không có tín hiệu? Không phải nói hiện tại trên biển cũng có tín hiệu sao?"
"Đồng Đồng, trên U Linh Nữ Vương không có tín hiệu điện thoại di động, sau khi lên thuyền, ngươi không cách nào liên hệ với người khác." Hạ Chí giải thích một chút.
"Thật sao?" Thu Đồng khẽ nhíu mày, "Nếu như người trên thuyền không cách nào liên hệ với người khác, vậy trước khi chúng ta lên thuyền, sao mấy người kia biết thuyền sắp tới?"
"Ừm, cũng không phải tất cả mọi người đều không cách nào liên hệ với người khác, trên thuyền cũng có cách trao đổi thông tin với bên ngoài, nhưng chỉ có thuyền trưởng và rất ít người có thể tiến hành trao đổi thông tin." Hạ Chí rất kiên nhẫn giải thích, "Đồng Đồng, chúng ta đến để hưởng tuần trăng mật, thật ra không cần liên lạc với người khác."
"Sao ngươi lại hiểu rõ U Linh Nữ Vương như vậy?" Thu Đồng có chút hoài nghi, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí và thuyền trưởng nơi này có quan hệ đặc biệt gì đó, nếu không, vì sao người ta vừa nghe được tên hắn đã để hắn lên khoang số một này?
"Đồng Đồng, ta không gì không biết." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này lại lấy lý do không gì không biết ra lừa dối nàng, nếu hắn thật sự không gì không biết, vì sao hắn không biết thật ra nàng là cỡ D?
"Phi, Thu Đồng ngươi điên rồi sao?" Đột nhiên Thu Đồng cảm giác được có điểm gì đó không đúng, thậm chí ngay cả suy nghĩ như vậy cũng không tự chủ được xông ra khỏi đầu nàng, đây là suy nghĩ quái gì vậy?
Trong lúc bất chợt, Thu Đồng chỉ cảm thấy hai gò má mình nóng bừng, may là lúc này nàng đang đứng trong bóng tối, nếu không, nàng nghĩ chắc chắn Hạ Chí sẽ thấy được gò má đỏ bừng của nàng.
"Này, ta… hay là chúng ta đi tìm Charlotte đi, một mình nàng ở lại trong sòng bạc không an toàn." Thu Đồng có ý đồ dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng Thu Đồng mới vừa nói xong, phía trước lại đột nhiên sáng ngời, trong hư không xuất hiện một màn hình lớn, mà trong màn hình, một tiểu nữ hài tóc vàng xinh đẹp đáng yêu đang lớn tiếng kêu la: "Này, còn ai muốn đánh cược với ta nữa?"
"Đồng Đồng, thật ra ở đây chúng ta vẫn có thể thấy được hình ảnh thực tế truyền tới từ những nơi khác trên thuyền, hiện tại Charlotte rất an toàn." Hạ Chí nói xong lời này, chung quanh lại tối lại, hiển nhiên Hạ Chí đã tắt hình ảnh trực tiếp đi.
"Ta muốn tới boong thuyền đi dạo một chút." Thu Đồng lại đề nghị, nàng quyết định đi ra ngoài hóng gió, để gió thổi đầu óc mình thanh tỉnh một chút.
"Được." Đương nhiên Hạ Chí đồng ý rất sảng khoái, phòng trong đột nhiên sáng hẳn, mặt trăng và sao cũng đều biến mất, Thu Đồng còn phát hiện nàng và Hạ Chí đang ngồi trên ghế sofa ở khoang thuyền.
Thu Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, nóng bỏng trên gương mặt cũng như đã biến mất.
Mười phút sau.
Trên boong thuyền U Linh Nữ Vương, Hạ Chí và Thu Đồng sóng vai đứng trước vòng bảo vệ, gió biển thổi mái tóc Thu Đồng, hơi lạnh nhè nhẹ kéo tới, khiến nàng không tự chủ được nhích lại gần Hạ Chí hơn.
"Hình như trên boong thuyền cũng chỉ có hai chúng ta." Trong giọng nói của Thu Đồng có một chút kinh ngạc, diện tích của boong tàu rất lớn, nhưng cũng rất trống trải, chung quanh hơi u ám, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tất cả trên boong.
Trên boong thuyền không được bày trí bất kỳ vật gì, thoạt nhìn có chút lãng phí, có lẽ cũng chính vì vậy, lúc này, ngoại trừ Hạ Chí và Thu Đồng, không còn người nào khác tới nơi này.
"Không sai, Đồng Đồng, mặc kệ chúng ta làm gì cũng không có người nào thấy được." Hạ Chí cười hì hì trả lời.
"Này, ngươi không thể đứng đắn một chút sao?" Thu Đồng đã có xung động muốn đạp Hạ Chí xuống thuyền, gia hỏa này cả ngày chỉ toàn nghĩ mấy chuyện lung tung, thật đúng là phá hỏng tâm tình nghỉ phép của nàng!
"Đồng Đồng, lúc ta đi cùng với ngươi, ta vẫn luôn rất nghiêm chỉnh." Hạ Chí lập tức bày ra vẻ nghiêm trang.
"Ta thấy ngươi vẫn luôn rất thần kinh!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Nếu không ngươi đã không đưa ta tới nơi như thế này để nghỉ phép!"
"Đồng Đồng, tuần trăng mật của chúng ta nhất định sẽ không giống người thường." Hạ Chí vẫn có vẻ thành thật như cũ, sau đó đổi đề tài, "Honey, muốn ăn khuya không?"
"Chúng ta mới ăn cơm tối xong chưa được bao lâu có được không?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Có phải ngươi rất muốn để ta béo lên?"
"Đồng Đồng, ăn nhiều mới có thể khiến vóc người thay đổi." Tầm mắt Hạ Chí như dừng lại ở vị trí không nên dừng lại nào đó, "Mỗi đêm ăn khuya, C sẽ trở thành D."
"Này, lưu manh đáng chết, ngươi có thôi đi không? Nguyên ngày nay ngươi đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi?" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn đản này thật đúng là hết thuốc chữa.
Thấy ánh mắt kia của Hạ Chí, Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc hắn: "Không được nhìn ta!"
"Lưu manh đáng chết, hệt như đang ghét bỏ chỗ đó của ta nhỏ vậy!" Trong lòng Thu Đồng giận dữ nghĩ, nếu nàng nhỏ thật, bị ghét bỏ cũng thôi đi, nhưng rõ ràng nàng không nhỏ, lưu manh này vẫn luôn muốn để nàng biến lớn!