Chẳng biết tại sao, đột nhiên Thu Đồng nhớ tới Hạ Mạt, sau đó nàng lại càng buồn bực hơn, không phải tên lưu manh này cảm thấy vóc dáng của Hạ Mạt rất tuyệt, nơi đó lại lớn hơn nàng sao?
"Ta quay về!" Thu Đồng bỗng hất tay Hạ Chí ra, xoay người, giẫm đến giày cao gót rung động lộc cộc, cứ như thứ nàng giẫm lên không phải boong tàu mà là Hạ Chí.
Lộc cộc...
Tiếng giày cao gót giẫm trên boong đột nhiên trở nên dồn dập lên, Thu Đồng lại dừng bước, bởi vì tiếng động này cũng không phải do nàng giẫm ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, Thu Đồng lập tức thấy được một bóng người yểu điệu thon dài, lại có một nữ nhân đang chạy vội ra, mà theo nữ nhân chạy tới gần, Thu Đồng cũng thấy càng rõ ràng hơn.
Đó là một nữ nhân phương Tây cao gầy, tóc đỏ, tuy nàng mang giày cao gót nhưng trên người lại chỉ trùm khăn tắm, tóc cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn tựa như nàng còn chưa tắm xong đã chạy ra.
Vì vậy, vóc người tương đối khá của nàng cũng trực tiếp hiện rõ.
"HELP!" Nữ nhân tóc đỏ lúc này rốt cục thấy Thu Đồng, lập tức như thấy được cứu tinh, nàng vừa hô to cứu mạng vừa chạy về phía Thu Đồng.
"Cứu ta, nhanh cứu ta, có người muốn giết ta..." Nữ nhân tóc đỏ vừa chạy vừa lớn tiếng la hét, tuy nàng nói tiếng Anh, nhưng đương nhiên Thu Đồng có thể nghe hiểu.
Trong lúc kêu gào, nữ nhân tóc đỏ cũng cách Thu Đồng càng ngày càng gần, Thu Đồng cũng vô thức bước về phía trước vài bước, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người đã không tới ba mét.
Nữ nhân tóc đỏ lại chạy về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên lảo đảo, cả người ngã về phía Thu Đồng.
"Cẩn thận!" Thu Đồng hô một câu, đang muốn đỡ lấy nữ nhân tóc đỏ này, nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng người quen thuộc, mà thấy được bóng người này, Thu Đồng rất tự nhiên dừng bước.
Bóng người quen thuộc này dĩ nhiên là Hạ Chí, mà rất hiển nhiên, có Hạ Chí ở đây, Thu Đồng cảm thấy mình không cần phải làm gì.
Chỉ có điều, Thu Đồng lại không nhịn được cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, tên hỗn đản này còn nói hắn định anh hùng cứu mỹ nhân với nàng một ngàn lần đây, lần này thì hay rồi, hắn đến trên thuyền này, lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân lại dành cho một nữ nhân khác.
Thu Đồng gần như bản năng nhìn về phía ngực của nữ nhân tóc đỏ, ngay sau đó nàng lại thầm mắng Hạ Chí, đều do tên hỗn đản này gây ra, không có việc gì cứ nói chuyện này làm gì, hại nàng đã bắt đầu quan tâm tới bộ vị này của người khác.
"A?" Đột nhiên Thu Đồng phát hiện có điểm gì là lạ, nàng mới vừa thấy gì? Hình như thấy một chân?
Ách!
Một tiếng hừ đau truyền đến, nữ nhân tóc đỏ bay ngược ra sau, mà lần này Thu Đồng có thể xác định nàng không nhìn lầm, vừa rồi nàng thực sự thấy được một chân, nàng vốn tưởng Hạ Chí muốn tới anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả Hạ Chí lại có thể một cước đạp bay nữ nhân tóc đỏ kia!
Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, Thu Đồng có chút sững sờ: "Ngươi, ngươi đang làm cái gì? Nàng đang hô cứu mạng đây."
"Đồng Đồng, người hô cứu mạng cũng có thể là muốn mạng của người khác." Hạ Chí nhìn nữ nhân tóc đỏ, "Ừm, lần này, hẳn là nàng thực sự hô cứu mạng."
Nữ nhân tóc đỏ nặng nề ngã trên boong thuyền, cứ nằm yên trên đó không một tiếng động, như đã hôn mê.
"Ngươi nói nàng giả gặp nguy hiểm?" Thu Đồng nhìn nhìn nữ nhân tóc đỏ không nhúc nhích cách đó không xa, có chút mê hoặc, "Có phải ngươi nghĩ sai rồi không?"
Hạ Chí không trả lời câu hỏi của Thu Đồng, chỉ chậm rãi đi về phía nữ nhân tóc đỏ, ngay lúc Hạ Chí cách nữ nhân tóc đỏ không tới hai mét, nữ nhân tóc đỏ nhìn như đã hôn mê lại đột nhiên của động.
Nữ nhân tóc đỏ đột nhiên bắn dựng lên, mà khăn tắm vốn đang phủ trên người nàng cũng đột nhiên rời khỏi thân thể nàng, cuốn về phía Hạ Chí, mà cùng lúc đó, trên tay nàng lại nhiều thêm một chiếc dao găm.
Nữ nhân tóc đỏ không chút để ý tới bản thân mình đang trần như nhộng, nàng nắm dao găm, nhanh như chớp nhào về phía Hạ Chí, đâm thẳng vào ngực hắn!
"Cẩn thận, trên tay nàng có đao!" Thu Đồng cách đó hơi xa một chút càng có thể quan sát toàn cục, lúc này, nàng cũng không nhịn được mở miệng nhắc nhở Hạ Chí.
Mà lúc này đây, đương nhiên Thu Đồng cũng hiểu, lúc trước, nữ nhân tóc đỏ này chỉ làm bộ, nếu không phải Hạ Chí nhìn thấu, sợ rằng hiện tại nàng đã gặp phiền toái.
"Ta phiền nhất là nữ nhân vóc dáng không tốt lại không mặc quần áo trước mặt ta." Giọng nói lười biếng vang lên, Hạ Chí rất tùy ý đá ra một đá.
"A..."
Một tiếng thét chói tai mang theo chút hoảng sợ vang lên, nữ nhân tóc đỏ kia lại bay lên cao, lần này nàng cũng không bay ngược mà là bay ngang ra ngoài!
"Cứu mạng!" Nữ nhân lại một lần nữa la hoảng lên, lần này, rõ ràng nàng không làm bộ, mà thật sự hy vọng có người có thể cứu nàng.
Nhưng vấn đề là lần này không ai có thể cứu nàng, thân thể nàng trực tiếp vượt qua biên giới vòng bảo hộ, bay ra khỏi boong tàu, hướng về phía biển rộng.
Hai nam nhân vọt ra, chạy về phía sát biên giới boong tàu, nhưng rất đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.
Tõm!
Nữ nhân tóc đỏ rơi vào biển rộng, mà hai nam nhân kia lại ở đó hô mấy câu gì, sau đó một nam nhân trong số đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một nam nhân đứng bên cạnh vòng bảo hộ.
"A, hình như thuyền đã dừng lại?" Lúc này Thu Đồng cũng cảm giác được có điểm gì đó không đúng, trước đó du thuyền vẫn luôn tiến tới, nhưng bây giờ, tựa hồ nó đột nhiên ngừng rồi.
Mà giờ khắc này, nam nhân bên cạnh vòng bảo hộ cũng xoay người lại, nhìn về phía Hạ Chí và Thu Đồng.
"Các ngươi chết chắc rồi!" Giọng nói âm lãnh phun ra từ trong miệng nam nhân này.