"Hắn ta nói chúng ta chết chắc rồi." Thu Đồng nói nhỏ, nam nhân này tóc vàng mắt xanh, cũng nói tiếng Anh, mà Thu Đồng lại không thể xác định Hạ Chí có thể nghe hiểu hay không, vì thế nàng mới quyết định phiên dịch một chút.
Nam tử tóc vàng nói xong lời này, trong tay lại nhiều thêm một thanh tiểu đao, mà hắn ta cũng không lập tức ra tay, chỉ nhìn Hạ Chí với ánh mắt âm lãnh, đồng thời nghịch tiểu đao trong tay.
Tiểu đao xoay tròn tung bay trong tay nam tử tóc vàng, khiến người ta có cảm giác như hắn ta đang làm ảo thuật.
"Chơi đao thật sự không phải thói quen tốt." Hạ Chí lẩm bẩm, "Không cẩn thận sẽ chém trúng mình."
Hạ Chí mới vừa nói xong, nam tử tóc vàng đột nhiên hét thảm một tiếng, bởi tiểu đao trong tay hắn ta lại có thể đột nhiên đâm vào bắp đùi của chính hắn ta!
"Xem đi, ta đã nói rồi." Hạ Chí cười xán lạn, "Ta thật đúng là thần cơ diệu toán!"
Thu Đồng có chút cạn lời, tuy nàng không thấy cụ thể Hạ Chí đã làm gì, nhưng nàng có thể xác định, chắc chắn là hắn đã động tay động chân.
Dường như nam tử tóc vàng cũng hiểu rõ điểm này, hắn ta bỗng rút mạnh tiểu đao ra khỏi bắp đùi mình, sau đó đánh về phía Hạ Chí.
Nam tử tóc vàng rất thuận lợi nhào tới trước mặt Hạ Chí, đáng tiếc là một giây sau, hắn ta lại không cách nào nhúc nhích được nữa, Hạ Chí dễ như trở bàn tay bóp lấy cổ của hắn ta, trực tiếp giơ cả người hắn ta lên.
Giơ nam tử tóc vàng đi tới sát biên giới boong tàu, Hạ Chí nhìn xuống phía dưới, cũng không lập tức ném nam tử tóc vàng này xuống, dường như hắn đang đợi cái gì đó.
Thu Đồng cũng đi theo tới, thuận theo tầm mắt của Hạ Chí, rốt cục nàng cũng thấy được nữ nhân tóc đỏ đang đập nước trong biển rộng.
"Vóc người kém như vậy lại dám tắm lõa thể, thật đúng là kỳ cục!" Hạ Chí lẩm bẩm.
"Rõ ràng vóc người của nàng rất đẹp." Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được phản bác, vóc dáng của nữ nhân tóc đỏ kia đã có thể tính là không tệ.
"Đồng Đồng, vóc người nàng kém xa so với ngươi, nếu không chúng ta trở về bơi đi?" Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Ta cố ý mua đồ bơi cho ngươi."
"Sắc lang, ta mới không bơi!" Thu Đồng hừ một tiếng, nàng sẽ không để tên gia hỏa này được như nguyện.
Nam tử tóc vàng ở đó bô bô kêu to, Hạ Chí cảm khái: "Đồng Đồng, ngươi xem, tên gia hỏa này cũng rất muốn bơi đây."
"Rõ ràng hắn ta đang mắng ngươi!" Thu Đồng tức giận nói.
Chần chờ một chút, Thu Đồng không nhịn được hỏi: "Ngươi định cứ giơ hắn ta lên như vậy mãi sao?"
"Ừm, thân yêu, chớ nóng vội, ta lập tức ném hắn ta xuống." Hạ Chí thuận miệng nói, mà hắn mới vừa nói xong Thu Đồng lại phát hiện, có một chiếc ca nô vừa được lái ra, tới bên cạnh nữ nhân tóc đỏ kia.
Trên ca nô có một nam nhân, chính là một trong số hai nam nhân đã từng xuất hiện trên boong lúc trước, mà lúc này, nam nhân này đang định kéo nữ nhân tóc đỏ kia lên.
"Là lúc ngươi nên xuống." Hạ Chí hất tay một cái, nam tử tóc vàng lập tức bay xuống.
Ách!
Nam nhân trên ca nô mới vừa kéo nữ nhân tóc đỏ lên được phân nửa, lại trực tiếp bị nam tử tóc vàng đập trúng, đau tới rên một tiếng, ba người cùng nhau ngã nhào vào trong biển.
"Ừm, đại công cáo thành, Đồng Đồng, chúng ta đi bơi đi!" Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Thu Đồng.
"Muốn đi ngươi đi một mình đi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Ta mới không đi!"
Liếc nhìn trong biển, Thu Đồng lại không nhịn được hỏi: "Ba người kia sẽ không bị chết chìm trong biển đấy chứ?"
"Đồng Đồng, ngươi có biết vì sao trên boong thuyền chỉ có hai ngươi chúng ta không?" Hạ Chí lại hỏi ngược lại.
"Ngươi… ý của ngươi là bởi vì bọn họ?" Thu Đồng mơ hồ hiểu được.
"Không chỉ vì bọn hắn, nói chung, những người lên boong thuyền đều sẽ trở thành con mồi của loại người này." Hạ Chí chậm rãi nói: "Cho nên, honey, ngươi không cần quan tâm sống chết của những người này."
Thu Đồng yên tĩnh lại, nàng hiểu ý của Hạ Chí, cho dù mấy người trong biển kia có chết đuối thật, đó cũng là trừng phạt đúng tội.
"Hay là chúng ta chuyển sang nơi khác đi, nếu không đợi lát nữa lại có người đến gây sự." Thu Đồng đề nghị.
"Đồng Đồng, rốt cục ngươi cũng muốn trở về đi bơi rồi sao?" Hạ Chí bày ra vẻ rất vui vẻ.
"Ta về ngủ!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Được rồi, ta ngủ với ngươi!" Hạ Chí trả lời ngay.
"Ngươi nằm trên sofa ở phòng khách mơ giấc mơ đẹp của ngươi đi!" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều.
Xoay người, Thu Đồng giẫm lên giày cao gót đi vào bên trong. Thật ra nàng cũng cảm thấy hơi mệt. Phải biết rằng, mấy giờ trước nàng còn đang ở thành phố Thanh Cảng, còn đang ở sân vận động xem học sinh thi đấu. Sau đó hiện tại, nàng lên một chiếc thuyền hải tặc chân chính, lên chưa được bao lâu đã gặp phải rất nhiều chuyện, điều này khiến nàng cảm thấy tâm mệt.
"Đây thì tính là đi du lịch gì!" Thu Đồng thầm oán giận, nàng cảm thấy mình vẫn nên trở về khoang thuyền thì hơn, như vậy ít nhất cũng không có người nào quấy rối, ngược lại nàng cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng trở lại khoang thuyền, đóng cửa lại, tâm tình buông lỏng hơn không ít. Tuy dường như trên chiếc thuyền này nơi nào cũng không an toàn, nhưng hẳn trong khoang thuyền này rất an toàn, sẽ không có người nào tới quấy rầy.
"Này, ta muốn đi ngủ thật, ngươi đi đón Charlotte về đi, đừng để nàng chơi trong sòng bạc quá lâu." Thu Đồng nói xong lời này lại trực tiếp đi vào phòng ngủ, đồng thời còn đóng cửa lại.