Cứ việc thoạt nhìn số 1 là một trong những tiền đặt cược của sòng bạc, nhưng trên thực tế, địa vị của nàng cũng không thấp, mà trên con thuyền này, nàng cũng có được một khoang thuyền độc lập. Dưới tình huống bình thường, trong phòng nàng phải không có người mới đúng.
Nhưng hiện tại trong phòng nàng lại có một nam nhân, một nam nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, cũng chỉ chừng hơn 170 cm, vóc người hơi gầy, tướng mạo cũng rất bình thường, ngay cả ăn mặc thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Thế nhưng số 1 lại cảm thấy áp lực cực lớn, bởi nàng biết nam nhân này.
"Thuyền trưởng, ngài… sao ngài lại tới đây?" Trong giọng nói của số 1 có bất an rất rõ ràng, nguyên nhân vì nam nhân này chính là thuyền trưởng của U Linh Nữ Vương.
Trên U Linh Nữ Vương cũng không có nữ vương, chỉ có một vị thuyền trưởng, mà vị thuyền trưởng này lại là đế vương chân chính. Chiếc U Linh Nữ Vương này như một đế quốc độc lập, mà thuyền trưởng lại là người có quyền lực chí cao vô thượng ở đế quốc này!
Không người nào biết được lai lịch chân chính của thuyền trưởng, cũng không người nào biết tên thật của hắn ta là gì, nhưng không ai dám ngỗ nghịch ý nguyện của thuyền trưởng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên số một gặp thuyền trưởng, nhưng lần này, thuyền trưởng lại tự mình đến gian phòng của nàng, điều này khiến số 1 cảm thấy chuyện không tầm thường, mà đây cũng là nguyên nhân khiến số 1 hết sức lo lắng.
"Ta nghe nói ngươi đã thua mình cho Hạ Chí." Thuyền trưởng mở miệng, giọng nói của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng số 1 nghe vào tai lại như có cảm giác khác.
"Xin lỗi, thuyền trưởng, là ta học nghệ không tinh..." Số 1 càng thêm bất an, nàng cảm thấy thuyền trưởng tới là hưng sư vấn tội.
"Không, ngươi thua rất khá." Thuyền trưởng ngắt lời số một, "Sai lầm duy nhất của ngươi là ngươi không nên trở về."
"Thuyền trưởng, ngài, ý của ngài là..." Số 1 có chút khó hiểu.
"Nếu ngươi đã thua mình cho Hạ Chí, ngươi nên lưu lại bên cạnh hắn." Thuyền trưởng chậm rãi nói: "Ta cho ngươi một cơ hội sửa đổi sai lầm, ngươi lập tức trở lại khoang thuyền số 1. Ta không quan tâm ngươi dùng phương thức gì, ta chỉ cần ngươi tận hết khả năng ở lại bên cạnh Hạ Chí."
"Vâng, thuyền trưởng, ta, ta biết rồi." Số 1 vội vàng gật đầu, lúc này nàng đã xác định, Hạ Chí kia tuyệt đối là người có lai lịch bất phàm.
"Ăn mặc đẹp một chút." Thuyền trưởng liếc nhìn số 1, nói một câu như vậy, sau đó lại xoay người đi ra ngoài.
Số 1 có chút sững sờ, thuyền trưởng muốn nàng đi dụ dỗ Hạ Chí sao?
Thuyền trưởng đã biến mất ở cửa, mà số 1 thì hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại, sau đó đi tới phòng tắm, nàng quyết định tắm rửa trước, sau đó trang điểm cẩn thận một phen. Nàng không biết rốt cuộc thuyền trưởng muốn nàng làm gì, nhưng nàng chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của thuyền trưởng.
Cùng lúc đó, trong khoang thuyền số 1, Hạ Chí lại nằm trên ghế sofa, mà Charlotte thì nằm sấp bên cạnh hắn.
"Ba ba, dường như Đồng Đồng tỷ tỷ đã nhốt chúng ta bên ngoài." Charlotte ngọt ngào nói.
"Nữ nhi ngoan, Đồng Đồng chỉ nhốt ngươi bên ngoài." Hạ Chí lười biếng nói: "Còn ta vốn ở bên ngoài."
"Ba ba, ta muốn vào ngủ với Đồng Đồng tỷ tỷ." Charlotte bĩu môi.
"Nữ nhi ngoan, ta cũng muốn vào ngủ với Đồng Đồng đây." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Vậy chúng ta vào chung đi!" Charlotte vội vàng nói.
"Nữ nhi ngoan, có một số việc, chỉ nghĩ thôi là được rồi." Hạ Chí ngáp một cái, "Ta ngủ trước, ngươi có thể ngủ dưới đất."
"Sofa rất rộng mà, ta có thể ngủ chung trên sofa với ngươi." Hiển nhiên Charlotte không muốn ngủ trên mặt đất.
"Nữ nhi ngoan, ta không muốn ngủ chung với ngươi." Hạ Chí nhắm mắt lại, cũng không thấy hắn có động tác gì, nhưng thân thể bé nhỏ của Charlotte đã lăn từ trên ghế sofa xuống.
"Làm gì vậy, ta ngủ sofa bên kia." Charlotte bò từ dưới đất dậy, trong phòng khách còn có hai sofa nhỏ đây.
Charlotte bò lên một tấm sofa nhỏ, không tới một phút đồng hồ đã ngủ say, mà thoạt nhìn Hạ Chí cũng tiến vào giấc ngủ rất nhanh, thế nhưng không bao lâu sau, lại có tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền tới.
Hạ Chí không phản ứng chút nào, tiếng gõ cửa cũng ngừng lại. Du thuyền còn đang đi về phía trước, mà trong khoang thuyền số 1 có vẻ hết sức an tĩnh.
Một đêm trôi qua.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Thu Đồng nằm trên giường, nhẹ nhàng duỗi lưng, mở mắt, phía trên là trời xanh mây trắng, bốn phía là biển rộng mênh mông, cảm giác như trôi nổi trong đại dương này khiến nàng cảm thấy hết sức mãn nguyện.
"Đã lâu không ngủ thoải mái như vậy." Thu Đồng tự lẩm bẩm, ngồi dậy, chân trần xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra.
"Tên hỗn đản này cũng có thể tính là thành thật." Liếc nhìn Hạ Chí còn đang nằm trên ghế sofa, trong lòng Thu Đồng thầm lẩm bẩm một câu, tối hôm qua, mới đầu nàng còn lo lắng Hạ Chí sẽ nửa đêm gõ cửa.
Nhưng một giây sau, khi nàng nhìn thấy Charlotte, nàng lập tức cảm thấy tức giận, trên bàn bên cạnh có một mâm hoa quả, nàng thuận tay cầm một quả quýt lên, ném về phía Hạ Chí.
Hạ Chí nhìn như đang ngủ say lại đột nhiên đưa tay, một phát bắt được quả quýt, sau đó chỉ thấy hắn lấy tốc độ thật nhanh lột quýt, tiếp đó nữa, hắn bẻ đôi quả quýt đã được lột sạch, lúc này hắn mới mở mắt, bật dậy từ trên ghế sofa.
"Đồng Đồng, chào buổi sáng." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, bước nhanh tới bên cạnh Thu Đồng, kéo một múi quýt xuống đưa đến bên mép Thu Đồng, "Honey, ăn quýt."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, thế nhưng nàng thực sự hé miệng, tàn nhẫn cắn múi quýt.