"Này, sao ngươi lại để Charlotte ngủ dưới đất?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Đồng Đồng, Charlotte lăn từ trên ghế sofa xuống đất." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Việc này không thể trách ta."
"Là ngươi cố ý lấn nàng xuống đúng không?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng còn cho rằng Charlotte ngủ chung với Hạ Chí đây. Đang nói chuyện, đột nhiên nàng phát hiện ánh mắt Hạ Chí không đúng, gia hỏa này đang nhìn cái gì vậy?
Cúi đầu, khuôn mặt Thu Đồng lập tức đỏ ửng, lưu manh chết bầm này!
"Không được nhìn!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó lại xoay người vội vàng chạy vào phòng ngủ.
"Quả nhiên vẫn là áo ngủ ta mua xinh đẹp hơn!" Phía sau truyền đến giọng nói có chút hài lòng của Hạ Chí, mà Thu Đồng lại càng chửi bới Hạ Chí mãnh liệt hơn, chắc chắn vừa rồi là tên lưu manh này cố ý!
Tối hôm qua trước khi nàng đi ngủ đương nhiên phải tắm rửa, ở khi nàng mở rương hành lý ra tìm y phục, lại phát hiện trong rương của nàng đột nhiên xuất hiện rất nhiều y phục, đủ loại áo ngủ áo tắm thậm chí còn có nội y, vốn không phải của nàng! Mà rất nhanh nàng đã đoán được, chắc chắn số quần áo này là Hạ Chí mua, hơn nữa hắn còn thừa dịp nàng không chú ý mà nhét hết đống quần áo này vào rương hành lý của nàng!
Càng kỳ quái hơn là, mấy bộ áo ngủ kín đáo nàng bỏ vào trước đó hiện tại đều không thấy đâu nữa. Cuối cùng Thu Đồng chỉ đành chọn một bộ áo ngủ thoạt nhìn không quá gợi cảm. Thế nhưng, mặc dù là bộ đồ ngủ này, cổ áo cũng rất thấp, thấp tới mức chỉ cần nàng hơi không cẩn thận chắc chắn sẽ lộ.
Vừa rời giường, Thu Đồng quên mất hiện tại mình đang mặc loại áo ngủ này, cộng thêm nàng cũng không cảnh giác Hạ Chí, cứ như vậy đi ra, mãi đến khi nàng phát hiện ánh mắt Hạ Chí không đúng lắm mới kịp phản ứng.
Đủ qua mười phút, Thu Đồng mới một lần nữa ra ngoài, lần này, đương nhiên Thu Đồng đã thay bộ trang phục kín đáo thường ngày, đồ công sở phối hợp với giày cao gót, vẫn là hình tượng băng sơn nữ hiệu trưởng thường ngày của nàng.
"Đồng Đồng, còn muốn ăn quýt không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, không nói gì, một bộ không muốn quan tâm tới hắn.
"Ta đói rồi!" Charlotte ngồi từ dưới đất dậy, dụi dụi mắt, ngáp một hơi, "Ba ba, ta muốn ăn quýt."
"Nữ nhi ngoan, phải biết cách tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm." Hạ Chí thuận miệng nói một câu, sau đó lại nhét hết quả quýt vào miệng mình.
"Ba ba thật bất công." Charlotte bĩu môi, có chút không vui.
"Charlotte, đừng để ý tới cha ngươi, ngươi nhanh đi rửa mặt, ta dẫn ngươi đi ăn điểm tâm." Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này thật đúng là hết thuốc chữa.
"Đúng, Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta không chơi với ba ba!" Charlotte bò từ dưới đất dậy, lại ngáp một hơi, thoạt nhìn nàng còn chưa tỉnh hẳn.
Xấp xỉ chừng mười phút sau, đánh răng rửa mặt xong, rốt cục Charlotte cũng triệt để tỉnh ngủ, sau đó nàng lại càng cảm thấy đói hơn, gấp gáp không thể chờ đợi nổi kéo Thu Đồng ra ngoài.
Vừa mở cửa, Thu Đồng đã sửng sốt, vậy mà ngoài cửa lại có một mỹ nữ đang đứng, chính là số 1 hôm qua, chẳng qua số 1 hiện tại có chút khác với hôm qua, nàng không còn mặc áo tắm hai mảnh mà mặc một chiếc quần lụa mỏng. Quần lụa mỏng này như ẩn như hiện, khiến số 1 càng thêm phong tình vạn chủng.
"Nữ hoàng bệ hạ, chào buổi sáng." Số 1 miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
Thu Đồng lại có chút buồn bực, nữ hoàng bệ hạ là cái quỷ gì?
"Không còn sớm nữa, đã sắp tám giờ rồi!" Giọng nói thanh thúy tiếp lời, "Được rồi, nhanh đi trước dẫn đường, chúng ta muốn đi ăn điểm tâm."
"Nữ hoàng bệ hạ, Hạ tiên sinh không đi sao?" Số 1 không nhịn được hỏi.
"Tuy ta và Đồng Đồng tỷ tỷ không muốn để ba ba đi theo, thế nhưng hắn nhất định sẽ tới." Charlotte mới vừa nói xong lại đột nhiên ai ya một tiếng, "Ba ba, đã kêu ngươi đừng đánh đầu ta nữa!"
"Đi trước dẫn đường đi." Hạ Chí xuất hiện ở cửa, "Chúng ta tới phòng ăn Trung Quốc."
"Vâng, Hạ tiên sinh." Số 1 lên tiếng, sau đó tranh thủ thời gian đi trước dẫn đường, thế nhưng nàng mới bước ra một bước, chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té ngã trên đất. Cũng may nàng nhanh chóng đứng vững thân thể, thế nhưng trong lòng lại hơi bất an. Tối hôm qua có phải nàng gặp quỷ rồi không?
Tuy thoạt nhìn cứ như sáng sớm nay nàng mới tới nơi này, nhưng trên thực tế, nàng rất rõ ràng, tối hôm qua nàng đã đi tới cửa, chỉ có điều nàng mới vừa gõ cửa một cái, sau đó đột nhiên không thể động cũng không thể nói chuyện, vì vậy, cứ như vậy, nàng đứng ở cửa khoang số một tròn một buổi tối!
"Đồng Đồng, thân là hiệu trưởng, ngươi nên dẫn đầu chăm chỉ học tập mới đúng." Lúc này Hạ Chí lại tỏ vẻ cảm khái, "Nhìn ngươi hiện tại, thật sự là tuyệt không hiếu học."
"Ngươi lại muốn nói cái gì?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi không cảm thấy số một ăn mặc rất đẹp sao? Ngươi nên học tập cách mặc quần áo của nàng một chút." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lại lười để ý Hạ Chí, nàng mới sẽ không mặc thành như vậy!
Dưới sự dẫn dắt của số 1, rất nhanh đoàn người đã đi tới phòng ăn Trung Quốc. Lúc này, trong phòng ăn Trung Quốc đã có không ít người, mà xem mặt, đa số là người phương Đông.
Bốn người Hạ Chí tìm một bàn ngồi xuống, thế nhưng bọn hắn còn ngồi chưa nóng ghế đã nghe được một giọng nói rõ ràng không có ý tốt: "Xin lỗi, có thể mời các ngươi cút ra ngoài không?"