Vừa nói xin lỗi vừa đuổi người ta cút, đương nhiên người này cũng không có ý xin lỗi thật, mà trong giọng điệu của hắn ta càng không có chút ý xin lỗi nào.
Nói chuyện là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính, mới nhìn sẽ cảm thấy nam nhân này có chút nhã nhặn, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ cảm giác được sự hung ác độc địa phát ra từ tận trong xương.
"Ngươi có ý gì?" Số 1 ngẩng đầu nhìn nam tử đeo kính, trong giọng nói có không vui rất rõ ràng.
Thu Đồng cũng nhíu mày, không phải chỉ đến ăn điểm tâm thôi sao? Vì sao ăn điểm tâm cũng có thể chọc người tới gây sự?
"Bảo Bảo đã đói bụng, hiện tại bảo bảo rất tức giận!" Charlotte quệt mồm, "Nhanh cho ta ăn, nếu không ta sẽ đánh người!"
"Chúng ta chỉ phục vụ cho bằng hữu." Một giọng nói có chút lạnh lùng truyền đến, "Đáng tiếc, các ngươi không phải bằng hữu của chúng ta."
Nương theo giọng nói này, một nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Này, sao lại là tên xấu xí nhà ngươi nữa?" Charlotte bĩu môi, "Ngươi xấu như vậy, ta mới không làm bạn với ngươi đâu!"
Thật ra nữ nhân này cũng không xấu, ngược lại ả còn rất xinh đẹp, một thân sườn xám còn làm nổi bật khí chất trên người ả.
Đương nhiên, đẹp xấu vốn chỉ là khái niệm tương đối. So sánh với Thu Đồng, mỹ nữ sườn xám này còn kém một chút. Trên thực tế, ngay cả số 1 ả cũng không sánh nổi.
"Ta nhớ tối hôm qua ta đã từng dạy ngươi, người xấu không nên nhận bạn bè lung tung." Hạ Chí nhìn mỹ nữ sườn xám, không nhanh không chậm nói.
Mỹ nữ sườn xám này không phải ai khác, chính là Hải Đường đã muốn làm bạn với bọn họ tối hôm qua. Mà rất hiển nhiên, hiện tại Hải Đường tới gây sự.
"Hạ Chí, đây không phải sòng bạc, không phải nơi ngươi có thể càn rỡ!" Hải Đường lạnh lùng nhìn Hạ Chí, trên gương mặt xinh đẹp hơi có chút vặn vẹo, ả luôn tự tin tràn đầy với dung mạo của mình, nhưng ở trước mặt Hạ Chí, người hết lần này tới lần khác nói ả xấu, thật đúng là nhục nhã đối với ả!
"Này, ta nói rồi, ta rất đói bụng, bụng ta khi đói rất nóng nảy!" Charlotte kêu to, "Nhanh mang hết đồ ăn ngon chỗ các ngươi lên đây, nếu không ta sẽ nổ súng bắn ngươi!"
Số 1 quay đầu nhìn Charlotte, vẻ mặt cổ quái, trong tay tiểu nữ hài tự xưng nữ hoàng bệ hạ này thật sự có một khẩu súng, nhưng rõ ràng đây là một khẩu súng đồ chơi.
"Tiểu nha đầu, ngươi đi sang bên cạnh chơi đồ chơi của ngươi đi, thế giới của người lớn, ngươi không hiểu." Trong giọng nói của Hải Đường có cười nhạo rõ ràng, theo lý thuyết, nàng không cần so đo với một tiểu hài, nhưng vấn đề nằm ở chỗ bất luận là tối hôm qua hay là ban nãy, tiểu nha đầu thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu này lại rất thích nói ra lời tương đối đả kích người, hơn nữa, chính tiểu nha đầu này là người nói ả xấu đầu tiên!
Đoàng!
Một tiếng vang rất nhẹ, cũng không giống với tiếng súng bình thường, chỉ có điều nó cũng là tiếng súng, bởi Charlotte đã bóp cò súng.
A!
Hải Đường kêu thảm một tiếng, ả lấy tay ôm bụng, nụ cười trên mặt đã cứng đờ từ lâu, được thay thế bởi vẻ thống khổ, càng nhiều hơn là khó có thể tin! Này… đây không phải súng đồ chơi sao?
Số 1 cũng có chút há hốc mồm, chẳng lẽ súng trong tay vị nữ hoàng bệ hạ ba tuổi này là súng thật?
Ngay cả Thu Đồng cũng có chút buồn bực, sao lại thế này?
Nhìn nhìn Hạ Chí, Thu Đồng càng tin tưởng đây là Hạ Chí đã giở trò, nàng không tin súng đồ chơi của Charlotte lại có thể thương tổn Hải Đường thật.
"Bảo Bảo tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Charlotte bĩu môi, "Nhanh bưng đồ ăn lên đây, nếu không ta tiếp tục nổ súng!"
"Ngươi làm cái gì?" Nam nhân đeo mắt kính lạnh lùng nhìn Hạ Chí, hiển nhiên, hắn ta cũng cho rằng người khiến Hải Đường bị thương thật sự là Hạ Chí.
"Này, ba ba ta không hề làm gì cả, là ta làm!" Charlotte rất không vui, nàng không thích bị người coi nhẹ.
"Tiểu nha đầu, đừng tưởng ngươi là tiểu hài thì ta sẽ không đánh ngươi..." Nam nhân đeo kính lạnh lùng nhìn Charlotte, ánh mắt âm lãnh, thế nhưng hắn tat còn chưa dứt lời đã hét thảm một tiếng.
Đoàng!
Lại là một tiếng súng rất nhẹ vang lên, Charlotte lại nổ súng, một súng này bắn trúng cánh tay nam nhân đeo kính, máu tươi lập tức thuận theo cánh tay nam tử đeo kính chảy xuống.
"Nha đầu chết tiệt kia, ta chơi chết ngươi trước!" Nam nhân đeo kính giận tím mặt, bỗng nhiên vọt về phía Charlotte, lúc này, hắn ta đã không thèm quan tâm tới chuyện rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hắn ta trực tiếp nhắm mục tiêu là Charlotte.
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng vang lên không ngừng, Charlotte ngồi đó không đứng bóp cò.
"A..."
Nam tử đeo kính kêu rên liên hồi, hắn ta còn chưa nhào tới trước mặt Charlotte đã ngã trên mặt đất, mà hai chân hắn ta cũng đã máu me đầm đìa, nếu tỉ mỉ kiểm tra sẽ phát hiện hai chân hắn ta đã trúng bảy tám súng.
Phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người bắt đầu không thể không thừa nhận một sự thật, đó chính là súng đồ chơi của Charlotte thật sự có lực sát thương rất mạnh.
Vừa rồi chí ít cũng có mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm bên này, mỗi người đều thấy rất rõ ràng, Hạ Chí vốn không động, trên thực tế, mỗi một lần Charlotte bóp cò đều sẽ mang đến một tiếng hét thảm. Cứ việc mỗi người đều cảm thấy rất không đúng, nhưng người đả thương nam tử đeo kính thật sự là tiểu nữ hài tóc vàng xinh đẹp đáng yêu Charlotte!
"Thế đạo này là sao? Tiểu nữ hài ba tuổi cũng có thể lợi hại như vậy?" Trong lòng không ít người thầm nói, mặc dù trên U Linh Nữ Vương có thể xảy ra đủ loại chuyện kỳ lạ, nhưng chuyện kỳ quái như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy.