Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 625 - Chương 624: Khi Bụng Đói Rất Táo Bạo (2)

Chưa xác định
Chương 624: Khi bụng đói rất táo bạo (2)

Số 1 cũng ngẩn người, rốt cục nàng cũng phát hiện, tiểu nữ hoàng ba tuổi này không chỉ có đổ kỹ lợi hại.

"Rốt cuộc cả nhà này toàn là loại người gì vậy!" Số 1 thầm nói, nữ nhi ba tuổi đã lợi hại như vậy, hiển nhiên Hạ Chí sẽ càng lợi hại hơn.

Giờ khắc này, rốt cuộc số 1 cũng hiểu rõ vì sao thuyền trưởng lại coi trọng Hạ Chí như vậy. Người này tuyệt đối không dễ chọc.

"Ta nói lại lần nữa, ta muốn ăn điểm tâm!" Charlotte lớn tiếng kêu.

"Tiểu nha đầu, ngươi xuống diêm vương ăn điểm tâm đi!" Giọng nói lạnh như băng phát ra từ trong miệng Hải Đường, tuy Hải Đường cũng bị thương, nhưng ả cũng không ngã xuống, mà ả càng sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy!

Phải biết rằng, trên U Linh Nữ Vương, ả cũng là đại biểu cho một phe thế lực, phòng ăn Trung Quốc này chính là đại bản doanh của thế lực sau lưng ả. Hiện tại, ngay trong đại bản doanh của mình thế nhưng ngay cả một tiểu nữ hài ba tuổi bọn hắn cũng không thể đối phó nổi, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ bọn hắn không cách nào tiếp tục đặt chân trên chiếc thuyền này!

Theo những lời này của Hải Đường, trong nhà ăn đột nhiên xuất hiện thêm mười mấy người, ăn mặc giống nhau, trong tay mỗi người còn cầm một khẩu súng lục, mà nòng súng lại đang nhắm thẳng mấy người Hạ Chí!

Không thể không nói, mấy người Hải Đường có thể trở thành một phe thế lực trên U Linh Nữ Vương cũng là vì bọn hắn có vốn liếng, chỉ riêng mười mấy khẩu súng này đã tương đối khó có được.

"Giết bọn chúng đi!" Hải Đường chậm rãi phun ra mấy chữ này, vẻ mặt vô cùng lãnh khốc. Lúc trước ả còn muốn lôi kéo đám người Hạ Chí vào phe mình, dù sao thì chỉ riêng mỹ nữ như Thu Đồng đã đủ để trở thành một loại vũ khí cường lực. Thế nhưng hiện tại, Hải Đường chỉ muốn hủy diệt một nhà này!

Chỉ có triệt để hủy diệt bọn hắn mới có thể rửa sạch sỉ nhục của ả, đây là suy nghĩ của Hải Đường lúc này.

"Chờ đã..." Số 1 vội vàng hô to, nàng có ý ngăn cản chuyện này phát sinh, bởi nàng luôn cảm thấy Hạ Chí có thân phận bất thường, nếu hắn cứ chết ở nơi này như vậy, chưa chắc nàng có thể bàn giao với thuyền trưởng.

"A..."

"A..."

"A..."

Hiển nhiên tiếng hô to của số một không có hiểu quá gì, đủ loại tiếng kêu thảm thiết gần như cùng lúc truyền vào trong tai nàng, mà dường như nàng cũng dự cảm được mình sắp cảm giác được thống khổ. Chỉ có điều rất nhanh, số 1 lại phát hiện không đúng, dường như nàng không nghe thấy tiếng súng?

Không, là có nghe được, chẳng qua tiếng súng này tương đối đặc biệt.

"Đoàng đoàng đoàng..." Loại tiếng súng này đã không hề xa lạ với mọi người, nhưng không hề nghi ngờ, tiếng súng này thuộc về khẩu súng lục nhỏ trông như súng đồ chơi của Charlotte.

Vô thức đảo mắt nhìn qua, số 1 lập tức trợn tròn mắt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Lúc này, đám người cầm súng mặc đồng phục vừa rồi đã té ngã trên mặt đất, mà nơi cổ tay trên hai tay bọn hắn đều đang chảy máu, thoạt nhìn, rõ là bọn chúng đều đã trúng đạn. Về phần mấy khẩu súng lục của bọn chúng, hiển nhiên là rơi trên mặt đất, mà rất rõ ràng, những người này không chỉ bị thương hai tay, nhìn ống quần bị máu tươi nhiễm đỏ của bọn hắn, rõ ràng hai chân bọn hắn cũng đã trúng đạn rồi.

Số 1 cảm thấy khó có thể tin, chỉ trong nháy mắt như vậy, vì sao mười mấy người lại đồng thời trúng đạn được? Đừng nói trong tay bọn họ có súng, cho dù bọn hắn có đứng bất động ở nơi đó để người nổ súng cũng không thể dễ dàng bắn trúng tất cả mọi người như thế, lại càng không cần phải nói tới chuyện cả tứ chi bọn hắn đều bị trúng đạn!

"Ta đã nói ta muốn ăn cơm... Đoàng... này thì ngươi muốn giết ta... Đoàng... Ngươi xấu như vậy đừng tới đây dọa ta sợ... Đoàng... Hiện tại Bảo Bảo rất tức giận... Đoàng... Bảo Bảo thực sự rất tức giận... Đoàng..." Giọng nói thanh thúy đan xen với tiếng súng đạn, là Charlotte vừa mắng Hải Đường vừa nổ súng bắn ả.

Ừm, hiện tại Hải Đường đã té trên mặt đất, hiển nhiên là ả còn thảm hơn đám người cầm súng vừa rồi.

Trong nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Charlotte, chỉ có điều, lúc này, bọn hắn nhìn thấy không phải tiểu loli tóc vàng xinh đẹp đáng yêu, mà là một tiểu ác ma!

Một hài tử nhỏ như vậy đã có thể đánh ngã nhiều người như thế, tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải người!

Thu Đồng cũng nhìn tới trợn mắt hốc mồm, Charlotte đã bạo lực như vậy từ lúc nào? Không đúng, hẳn là vì sao Charlotte lại lợi hại như vậy?

Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, lại phát hiện Hạ Chí chỉ làm bộ như không có gì xảy ra, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được thấp giọng hỏi: "Này, sao lại thế này? Những người đó thực sự bị Charlotte đánh ngã sao?"

"Đồng Đồng, ngươi không cảm thấy Charlotte quá bạo lực sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Còn không phải được di truyền gien bạo lực của ngươi?" Thu Đồng tức giận nói.

"Ta không bạo lực chút nào." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đồng Đồng, ta vẫn luôn rất dịu dàng với ngươi."

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này thật giỏi trợn mắt nói lời bịa đặt, hơn nữa hắn còn không xấu hổ chút nào!

"Bảo Bảo đã đói bụng... Đoàng... Bảo Bảo muốn ăn điểm tâm... Đoàng..." Charlotte còn đang ở bên kia giày vò Hải Đường, khiến rất nhiều người cảm thấy cạn lời, nha đầu kia đã đói bụng vẫn có thể giày vò người như vậy sao?

"Dừng tay!" Rốt cục cũng có một giọng nói trầm thấp truyền đến, theo giọng nói này, một nam tử trung niên đi ra, mà hắn ta cũng không để ý đến Charlotte, chỉ trực tiếp đi về phía Hạ Chí: "Hạ Chí, lấy thân phận của ngươi lại đi bắt nạt những người bình thường này, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?"

Bình Luận (0)
Comment