Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 626 - Chương 625: Ta Sắp Lớn Lên Rồi (1)

Chưa xác định
Chương 625: Ta sắp lớn lên rồi (1)

Nam tử trung niên này mặc trang phục thời Đường, vóc dáng rất cao, vóc người gầy gò, tướng mạo bình thường, ánh mắt lại hết sức ác liệt, trên người còn tản mát ra một luồng khí tức đặc thù như có như không.

Mà luồng khí tức này khiến rất nhiều người trong phòng ăn cảm thấy đặc biệt áp lực, tỷ như số 1, hiện tại nàng đã cảm thấy rất bất an, nam tử mặc trang phục thời Đường này khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm.

Chẳng qua, số 1 càng cảm thấy hứng thú hơn là dường như nam tử mặc trang phục thời Đường này quen biết Hạ Chí?

"Đúng là bắt nạt người thường không có gì thú vị." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua, dọn dẹp rác rưởi lại là hành vi rất cao thượng, đương nhiên ta sẽ không cảm thấy mất mặt. Ừm, thế nhưng có một vấn đề ta nhất định phải sửa đúng, hiện tại, người phụ trách xử lý rác rưới không phải ta mà là nữ nhi ba tuổi Charlotte của ta."

"Không nghĩ tới ngươi biến mất bốn năm lại tìm nữ nhân sinh con." Nam tử mặc trang phục thời Đường nhìn Hạ Chí, trong giọng nói có trào phúng rất rõ ràng, "Thế nào? Hiện tại ngươi đã luân lạc tới mức chỉ có thể dựa vào nữ nhi ba tuổi giữ thể diện giúp ngươi sao?"

"A? Ba ba, ngươi biết lão đầu này sao?" Giọng nói thanh thúy truyền đến, rốt cục Charlotte cũng ngừng dằn vặt Hải Đường, chuyển lực chú ý tới bên này.

"Cái gì mà lão đầu? Ta mới bốn mươi!" Nam tử mặc trang phục thời Đường giận dữ nhìn Charlotte, ánh mắt tiểu nha đầu này bị gì vậy, hắn ta còn trẻ còn khỏe còn cường tráng, sao lại thành lão đầu?

"Ta mới ba tuổi ah, ba ba lại chỉ mới hai mươi hai tuổi, mà ngươi đã bốn mươi tuổi, không phải lão đầu thì là cái gì?" Charlotte rất ngạc nhiên nhìn nam tử mặc trang phục thời Đường, ngay sau đó nàng lại tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "À, lẽ nào ngươi là nữ? Vậy hẳn phải gọi ngươi là lão thái bà."

Phốc!

Số 1 không nhịn được, nàng biết rõ bật cười lúc này là không đúng, nhưng nghe nói như thế nàng vẫn không cách nào nhịn được bật cười thành tiếng, tiểu nha đầu này cũng quá biết chửi người đi!

Nam tử mặc trang phục thời Đường xạm mặt lại, ngược lại nhìn về phía Hạ Chí, vẻ mặt tức giận: "Hạ Chí, là nam nhân thì đứng ra, lúc trước ngươi trốn sau lưng nữ nhân, hiện tại ngươi lại muốn trốn sau lưng nữ nhi sao?"

Tầm mắt đảo qua Thu Đồng, nam tử mặc trang phục thời Đường tiếp tục nói: "Diễm phúc của ngươi thật không tồi, cho dù ngươi đã thành phế nhân, nữ nhân này vẫn không kém Phượng... Ừm!"

Nam tử mặc trang phục thời Đường còn chưa nói hết lời, đột nhiên Hạ Chí đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn ta, bóp cổ họng hắn ta.

"Không ai nói cho ngươi biết, nói nhiều sẽ chết sớm sao?" Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, một luồng sát khí đột nhiên phát ra từ trên người hắn.

Sắc mặt nam tử mặc trang phục thời Đường lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, trong ấn tượng của hắn ta, Hạ Chí đã mất dị năng, nhưng sao hiện tại hắn vẫn cường đại như vậy?

"Ba ba, để ta tới, Bảo Bảo còn rất tức giận, còn đang muốn đánh người đây!" Giọng nói giòn tan của Charlotte đúng lúc vang lên.

"Được rồi, nữ nhi ngoan, ngươi nhanh giải quyết." Sát khí trên người Hạ Chí đột nhiên tiêu tán tới hầu như không còn, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên tương đối ôn hòa.

Chớp mắt sau, Hạ Chí đã buông nam tử mặc trang phục thời Đường này ra, trở lại bên cạnh Thu Đồng, mà bên kia, Charlotte cũng không để ý tới Hải Đường nữa, chỉ cầm súng lục đồ chơi của nàng đi tới trước mặt nam tử mặc trang phục thời Đường, la một câu với hắn ta: "Này, ngươi có thể trực tiếp nằm trên mặt đất để ta đánh ngươi một trận không?"

Mọi người có chút cạn lời, tiểu nha đầu này thật giỏi mơ tưởng hão huyền.

"Hạ Chí, đây là ngươi tự làm tự chịu..." Trên mặt nam tử mặc trang phục thời Đường xuất hiện một tia tàn nhẫn, mà đồng thời, tay phải của hắn ta cũng đột nhiên hóa thành móng vuốt sắc bén, nhanh như tia chớp chụp lên trên đầu Charlotte!

Nếu hình ảnh này có thể dừng lại, chắc chắn mọi người ở đây sẽ rất sợ hãi, bởi móng trên năm ngón tay của nam tử mặc trang phục thời Đường đột nhiên dài tới mấy tấc, mà thoạt nhìn móng tay này sắc bén dị thường, sắc bén tựa như móng vuốt của mãnh thú!

"A..." Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến mọi người trong nhà ăn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, mà một giây sau, mọi người cũng phát hiện, tay phải của nam tử mặc trang phục thời Đường đã máu me đầm đìa, chỉ có điều không có mấy người hiểu được rốt cục hắn ta đã gặp phải chuyện gì.

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...

Lúc này Charlotte lại bắt đầu cầm khẩu súng nhỏ bé của nàng cuồng bắn nam tử mặc trang phục thời Đường, mà đạn trong súng lục của nàng cũng như bắn mãi không bao giờ hết, không được mười giây đồng hồ, nam tử mặc trang phục thời Đường đã té trên mặt đất, trực tiếp hôn mê.

"Cái gì vậy, không thể chịu đòn như thế còn muốn đánh nhau với ba ba." Charlotte bĩu môi, có chút không vui lắm, sau đó nàng nhìn chung quanh, "Này, còn người nào muốn đánh nhau không?"

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến khi giọng nói miễn cưỡng của Hạ Chí vang lên: "Nữ nhi ngoan, phải thục nữ một chút, bạo lực như vậy sau này không gả đi được."

"Ba ba, ta rất dịu hiền." Charlotte bĩu môi, "Chỉ là ta đã đói bụng rồi."

"Các ngươi còn không mau bưng bữa sáng lên đây?" Số 1 đứng lên nhìn về phía phục vụ phòng ăn đứng ở cách đó không xa, nhẹ giọng quát lên.

Những phục vụ này đã sớm nhìn tới ngu si, nghe được tiếng quát, rốt cục bọn hắn cũng kịp phản ứng, nhìn nhìn Hải Đường đang nằm dưới đất còn có những người khác, mấy phục vụ viên hơi do dự, sau đó bước nhanh rời đi.

Bình Luận (0)
Comment