Nói chuyện là một nam nhân trung niên mặc áo sơ mi hoa, quần soóc hoa, dép xỏ ngón, tóc rất dài, có chút khí chất của người làm nghệ thuật, chẳng qua khí chất này của hắn ta càng giống như một tên côn đồ bất nhập lưu.
Nam nhân trung niên này ngậm một điếu xì gà, nhưng xì gà vốn không được châm lửa. Hắn ta liếc nhìn Hạ Chí, khiến người ta có cảm giác rất chảnh chọe.
"Ngươi ngăn trở tầm mắt ta." Hạ Chí nhìn nam nhân trung niên, dáng vẻ hơi không vui.
"Tiểu tử, ta còn đang hỏi ngươi đây!" Nam nhân trung niên lại càng khó chịu hơn, cau mày, "Có phải tiểu tử ngươi tên Hạ Chí... A!"
Nam nhân trung niên còn chưa dứt lời đã đột nhiên đau tới hừ một tiếng, hai chân mềm nhũn, thân thể nhào tới trước, trực tiếp ngã trên đất.
"Ừm, vóc người người này không tệ, chân rất dài..." Hạ Chí nhìn về phía mỹ nữ áo tắm nào đó phía xa, nói như lẩm bẩm.
"Lão đại!" Hai thanh niên mặc âu phục vội vàng chạy về phía nam nhân trung niên, cùng nhau khom lưng có ý muốn đỡ nam nhân trung niên dậy, nhưng bọn hắn mới vừa cúi người, đột nhiên đầu của hai người lại đụng nhau.
Boong!
Hai người tạo ra một tiếng vang nhỏ, trực tiếp hôn mê ngã xuống đất, lần này, nam nhân trung niên vừa ngẩng đầu lại thấy rất rõ ràng, chính là Hạ Chí đột nhiên đưa tay đập đầu hai người kia lại với nhau.
"Các ngươi đừng ngăn trở tầm mắt ta." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó, rốt cục hắn cũng cúi đầu nhìn nam tử trung niên quỳ rạp trên mặt đất lại giương đầu lên, "Đúng rồi, mới vừa rồi ngươi nói cái gì?"
"Tiểu tử, ngay cả ta ngươi cũng dám đánh? Có phải ngươi cảm thấy ngươi có thể giải quyết được sòng bạc lại giải quyết được phòng ăn Trung Quốc đã rất ngon? Ngươi có biết ta là ai... Ừm..." Nam nhân trung niên thật sự phẫn nộ, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã ăn đầy miệng cát, bởi Hạ Chí đột nhiên nhấc chân, giẫm đầu của nam nhân trung niên vào trong cát.
"Ta không có hứng thú biết ngươi là ai, không nên quấy rầy ta ngắm mỹ nữ." Hạ Chí thu hồi chân, lười biếng nói.
"Phốc phốc phốc..." Nam nhân trung niên không ngừng phun cát ra, lộ vẻ chật vật dị thường, trong lòng bị đè nén vô cùng, tên khốn kiếp này hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường, nào có ai im lặng, còn chưa nói tiếng nào đã mẹ nó trực tiếp ra tay?
Trước khi đánh nhau không phải đều nên ba hoa một phen sao? Tiểu tử này không đi theo kịch bản!
"Honey, ta mời ngươi một ly." Lúc này Hạ Chí lại cầm ly Champagne lấy, muốn chạm cốc với Thu Đồng.
"Ngươi mời mỹ nữ ngực lớn của ngươi đi!" Thu Đồng lại hung ác trợn mắt liếc hắn, tên lưu manh này ngồi chung với nàng, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua chúng mỹ nữ, thật quá mức!
"Tiểu tử..." Nam nhân trung niên lại có ý đồ đứng lên, nhưng hắn ta mới nói được hai chữ lại té nhào trên bãi cát.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ngăn trở tầm mắt ta." Hạ Chí có vẻ hơi không vui.
"ĐM, không cách nào nói chuyện với tên khốn kiếp này!" Trong lòng nam nhân trung niên nguyền rủa Hạ Chí, nhưng lại không thể không có chút khuất nhục bò vài mét về phía trước, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
"Hạ Chí, tiểu tử ngươi chờ đó cho ta!" Nam nhân trung niên lớn tiếng để lại một câu, đồng thời nhanh chóng chạy đi.
"Đồng Đồng, ta quyết định không nhìn các nàng nữa, ta chỉ nhìn ngươi." Lúc này Hạ Chí lại xoay người nhìn chằm chằm Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Đến, cụng ly vì quyết định này của ta đi."
Thấy ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Hạ Chí nhìn chằm chằm vị trí nào đó trên người nàng, Thu Đồng lập tức ăn không tiêu, khuôn mặt nàng không tự chủ được mà đỏ bừng, sau đó nàng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, tức giận nói: "Ngươi đi nhìn các nàng đi!"
Trong lúc nói chuyện, Thu Đồng đã một hơi uống cạn Champagne trong ly, nàng cần an ủi.
Đột nhiên có một quả bóng bay tới, Thu Đồng ngẩng đầu, phát hiện quả bóng chuyền đã sắp đập trúng mặt nàng, mà nàng vốn không kịp trốn tránh, nhưng nàng lại không cảm thấy kinh hoảng chút nào, thậm chí ngay cả ý muốn tránh né cũng không có.
Bởi chỉ chớp mắt sau, trong tầm mắt nàng đã xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay này vững vàng đón lấy bóng chuyền.
"Soái ca, ném bóng qua đây đi." Cách đó không xa, một mỹ nữ áo tắm chân dài eo nhỏ đang phất tay với Hạ Chí, nụ cười trên mặt ả cũng rất quyến rũ.
Hạ Chí tiện tay ném ra, quả bóng chuyền bay ngược trở về.
"Cảm ơn soái ca." Giọng nói của mỹ nữ chân dài hết sức kiều mị, "Muốn chơi với ta không?"
"Không, ta muốn chơi với lão bà." Hạ Chí cười xán lạn.
Mỹ nữ chân dài kia cười hì hì, cũng không nói thêm gì, tiếp tục chơi với đồng bạn.
Vài giây sau, bóng chuyền lại bị đánh bay, đương nhiên, lần này bóng chuyền không bay về phía Hạ Chí, mà lần này nó cũng đập trúng một người, hơn nữa còn là một nữ nhân.
"Ngươi có biết chơi bóng không vậy? Không biết chơi thì đừng chơi!" Hiển nhiên nữ nhân vừa bị bóng nện kia là người không dễ tính.
"Này, ta chỉ không cẩn thận mà thôi." Tính tình của mỹ nữ đập người kia cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Hai nữ nhân cứ như vậy mà rùm beng, sau đó lại có càng nhiều người hơn gia nhập chiến đoàn, hơn nữa cũng không biết có phải bị cảm nhiễm hay không, trong bể bơi, những người đang nghịch bóng nước cũng không cẩn thận mà bắt đầu đập phải người, vì thế, có đôi tình nhân đang nằm trong nước, kìm lòng không đậu, chỉ lát nữa là sẽ xách súng thật đạn thật ra trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt trong nước, lại đột nhiên bị bóng đập trúng!
Mà chuyện cũng chưa kết thúc, trong bể bơi, trên bãi cát, bắt đầu có đủ loại ngoài ý muốn phát sinh, càng ngày càng nhiều người bắt đầu cãi nhau, thậm chí còn có người bắt đầu ra tay, tình cảnh dần trở nên có chút hỗn loạn.