Tiếng xương nát bấy vang lên, theo đó là tiếng kêu thảm thiết của lão đầu: "A..."
Thu hồi chân, Hạ Chí xoay người nhìn về phía Thu Đồng, mà ý lạnh tản ra từ trên người hắn cũng lập tức biến mất hầu như không còn, trên mặt lại lần nữa xuất hiện nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, ở đây không có thứ gì có thể mua, hay là chúng ta chuyển sang nơi khác đi."
"Ba ba, ngươi quá bạo lực rồi, ngươi sẽ dọa Đồng Đồng tỷ tỷ." Charlotte bĩu môi nói.
"Quên đi, chúng ta vẫn nên trở về thì hơn." Trong lòng Thu Đồng cứ có cảm giác là lạ, nàng không bị dọa thật, chỉ là một giây trước Hạ Chí còn đang điên rồ nói muốn mua một tá Đồng Đồng, một giây sau hắn đã đột nhiên ra tay đánh người, khiến nàng có chút không thích ứng.
Chẳng qua, ở chung với Hạ Chí lâu như vậy, thật ra tình cảnh giống vậy nàng cũng đã thấy không ít lần. Mà sau khi bước lên chiếc U Linh Nữ Vương này, chuyện như vậy cũng đã gặp nhiều, quan trọng nhất là thật ra nàng biết, chắc chắn lão đầu này không phải hạng người tốt lành gì.
Nơi này được xưng là cái gì cũng có thể bán, ngay cả người cũng có thể bán, chắc chắn lão đầu này đã từng làm rất nhiều giao dịch bẩn thỉu, hiện tại lão bị dạy dỗ cũng là gieo gió gặt bão.
"Nữ nhi ngoan, có ta ở đây, Đồng Đồng chắn chắn sẽ không bị dọa." Hạ Chí nắm lấy tay Thu Đồng, xoay người đi ra khỏi Siêu Thị U Linh.
Thu Đồng suy nghĩ một hồi, sau đó phát hiện dường như đúng là như vậy thật, chỉ cần có Hạ Chí bên cạnh, mặc kệ gặp phải chuyện gì, dường như nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.
"Hình như hơi không đúng lắm." Đột nhiên trong lòng Thu Đồng có chút bất an, dường như tiềm thức nàng quá tín nhiệm lưu manh này.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta tới nơi đông người chơi đi." Lúc này Charlotte lại đề nghị: "Chúng ta có thể tới bãi biển U Linh, nơi đó tương đối nhiều người."
"Ừm, đúng là nơi đó rất không tồi." Hạ Chí cũng nói ngay.
"Vậy tới đó đi." Thu Đồng cũng không phản đối.
"Đồng Đồng, rốt cục ngươi cũng đưa ra một lựa chọn sáng suốt." Hạ Chí cười hì hì nói.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta mới sẽ không vào đó mặc áo tắm cho ngươi xem!"
"Đồng Đồng, quyết định này của ngươi càng thêm sáng suốt." Nụ cười trên mặt Hạ Chí càng thêm xán lạn, "Ta cũng không muốn ngươi mặc áo tắm vào đó, như vậy chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao? Ừm, vẫn nên tới đó xem lão bà của người khác mặc áo tắm có lời hơn, Đồng Đồng nhà ta không thể để người khác thấy."
Thu Đồng lập tức cạn lời, đầu óc người này thật đúng là không giống người thường.
Nhưng càng khiến Thu Đồng cảm thấy cạn lời là nàng phát hiện, nàng cũng không muốn mặc áo tắm ngay trước mặt nhiều người, nhưng mặc áo tắm ở bể bơi trong khoang thuyền riêng, nàng vẫn có thể suy nghĩ một chút.
Đương nhiên, tới bãi biển U Linh cũng không nhất định phải tắm biển, trên thực tế, bãi biển U Linh là một khu nghỉ ngơi công cộng trên thuyền. Bãi biển này lấy một hồ bơi nhân tạo siêu lớn làm bãi biển, lúc này, trên bờ biển và trong bể bơi đều có không ít người.
Có người nghịch nước trong bể bơi, cũng có người chạy trên bờ biển, trong bể bơi có người chơi bóng nước, trên bãi cát cũng có người đánh bóng chuyền bãi biển, thậm chí còn có mấy mỹ nữ mặc áo tắm chơi đá banh, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui. Đương nhiên, cũng có một vài cặp đôi trực tiếp tiến hành các động tác quá mức, thân mật bên bể bơi, lăn lộn trên bãi cát, chỉ thiếu điều xách ra súng thật đạn thật.
Mặc dù bãi biển này nằm trên thuyền, nhưng đã được xử lý thị giác đặc biệt, mọi người ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời xanh thẳm, hệt như đang nằm trên bờ biển chân chính.
Sát biên giới bãi cát còn có một vài băng ghế dài và bàn, Thu Đồng ngồi xuống một chiếc ghế dài, không nhịn được cảm khái: "Ở đây thật sự không tồi."
"Đúng là không tồi thật." Hạ Chí nói rất chân thành: "Xem đi, bên kia có một mỹ nữ có thể tương đương với một phần mười Đồng Đồng, ừm, vóc người kia rất tuyệt, xấp xỉ bằng một phần năm Đồng Đồng, a, người kia ngực thật lớn, tương đương với ba phần hai Đồng Đồng..."
"Này, ngươi không được lấy ta ra so sánh!" Thu Đồng lại nổi giận, rõ ràng tên lưu manh này đang nhìn mấy mỹ nữ mặc đồ tắm, nhưng lại khiến nàng cảm thấy hắn như đang đùa giỡn nàng.
"Hạ tiên sinh, Thu Đồng tiểu thư, muốn uống Champagne không?" Lúc này số 1 lại bưng một mâm nhỏ qua đây, phía trên có đặt bốn ly Champagne.
Lại nói tiếp, hiện tại rốt cuộc số 1 cũng biết tên Thu Đồng, chỉ có điều cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa biết rốt cục Hạ Chí và Thu Đồng có thân phận thế nào.
Nơi này là U Linh Nữ Vương, tin tức cũng không linh thông, gần như ngăn cách với bên ngoài, cho nên nhân vật tầm cỡ minh tinh như Thu Đồng lại không có tiếng tăm gì ở nơi này.
Hạ Chí trực tiếp cầm hai ly Champagne lên, sau đó đưa một trong số hai ly cho Thu Đồng.
"Ta cũng muốn uống." Charlotte đưa tay nắm lấy.
"Nữ nhi ngoan, ngươi còn nhỏ, uống nước trái cây đi thôi." Hạ Chí dùng ngón tay bắn một cái trên bàn tay múp míp của Charlotte.
"Ta mới không uống nước trái cây đâu." Charlotte bĩu môi, "Tự ta đi lấy."
Charlotte nói xong lập tức chạy về phía khu đồ uống, Champagne rượu vang nước trái cây cà phê nước khoáng… cần gì có đó, mà số 1 cũng nhanh chóng đi tới, dự định làm bảo mẫu phục vụ cho Charlotte.
"Ngươi là Hạ Chí mới lên thuyền tối hôm qua?" Đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền đến.