"Đương nhiên là có." Lão đầu gầy teo không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời.
"Oa, thật sự có? Vậy mau cho ta xem!" Charlotte bày ra vẻ gấp gáp không thể chờ đợi nổi.
Lúc này, ngay cả Thu Đồng cũng rất có hứng thú, nơi này thật sự có mỹ nhân ngư sao?
"Phải trả tiền trước, sau đó mới có thể xem." Lão giả gầy teo vẫn tỏ vẻ hữu khí vô lực.
"Cái gì vậy, ta không xem trước sao có thể biết chỗ các ngươi có mỹ nhân ngư thật không?" Charlotte có chút mất hứng, "Ngộ nhỡ các ngươi tùy tiện bắt một con cá lên sau đó nói nó là mỹ nhân ngư, không phải ta thiệt lớn rồi sao?"
"Đương nhiên chúng ta sẽ đưa mỹ nhân ngư chân chính tới, bảo đảm đầu người thân cá hơn nữa còn rất xinh đẹp." Lão già gầy teo thản nhiên nói: "Chỉ có điều, nha đầu, ngươi có thể trả tiền mua nổi không? Vật phẩm hi hữu như vậy đương nhiên phải được trao đổi bằng vật phẩm hi hữu tương ứng."
"Lão đầu, ngươi đừng tưởng ta tuổi nhỏ dễ gạt, chắc chắn mỹ nhân ngư của các ngươi là giả, ta mới không mua." Charlotte bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, "Ba ba, lão đầu này là lừa đảo đúng không?"
Hạ Chí nhìn lão đầu gầy teo, rất rất nghiêm túc hỏi: "Các ngươi xác định cái gì cũng bán?"
"Đương nhiên." Lão đầu gầy teo đảo tròng mắt có chút đục ngầu của mình, "Chúng ta già trẻ không gạt."
"Ừm, nói cách khác, chỗ các ngươi ngay cả Đồng Đồng nhà ta cũng dám bán?" Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ, sau đó hắn lại chỉ vào Thu Đồng, rất nghiêm túc giải thích: "Đúng rồi, đây chính là Đồng Đồng thông minh xinh đẹp vóc người tốt nhất khí chất tốt nhất nhà ta."
Thu Đồng không nhịn được lại trừng mắt liếc Hạ Chí, có chút tức giận: "Ngươi lại đang làm gì vậy?"
Lão già gầy teo đưa mắt nhìn Thu Đồng, vẫn có vẻ hữu khí vô lực như cũ: "Chỉ cần trả đủ tiền, chúng ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng."
"Oa, ba ba, lão đầu này ngay cả Đồng Đồng tỷ tỷ cũng muốn bán, nhanh đánh hắn ta!" Charlotte lập tức kêu to, "Ngươi có thể nhẫn, nhưng ta không thể nhẫn!"
"Thật tốt quá!" Hạ Chí lại tỏ vẻ hết sức phấn khởi, "Tốt lắm, cho ta một tá Đồng Đồng!"
Phốc!
Số 1 không nhịn được, cho ta một tá Đồng Đồng? Đây là cái quỷ gì?
"Oa, ba ba, ngươi thật quá tham lam, có một Đồng Đồng tỷ tỷ còn chưa đủ, ngươi lại muốn một tá!" Charlotte rất khoa trương kêu lên.
"Ngươi lại phát điên có phải không?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"Nữ nhi ngoan, sao có thể nói là lòng tham? Lão bà như Đồng Đồng đương nhiên càng nhiều càng tốt, ừm, chờ ta mua được một tá Đồng Đồng, một nửa dùng để xem, nửa còn lại dùng để ăn, một Đồng Đồng nói chuyện phiếm với ta, một Đồng Đồng tản bộ với ta, một Đồng Đồng ăn cơm với ta, một Đồng Đồng ngủ cùng ta, còn có một Đồng Đồng mặc áo tắm, một Đồng Đồng mặc áo ngủ xinh đẹp..." Hạ Chí bắt đầu miêu tả hình ảnh tươi đẹp vô hạn.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Thu Đồng có chút xấu hổ, nàng véo thật mạnh lên cánh tay Hạ Chí, đáng tiếc Hạ Chí trước sau như một, căn bản không sợ đau, còn đang ở bên kia tiếp tục miêu tả: "Một Đồng Đồng rất dịu dàng, một Đồng Đồng rất bạo lực, còn có một Đồng Đồng rất biết điều, cộng thêm một Đồng Đồng không ngoan..."
Thu Đồng nhất thời cảm thấy chán nản, nàng rất muốn gõ đầu Hạ Chí ra nhìn xem rốt cuộc trong đầu tên lưu manh này nhét mấy thứ lộn xộn lung tung gì!
"Ba ba, ngươi đừng nằm mơ nữa, Đồng Đồng tỷ tỷ chỉ có một, ngươi không mua được một tá đâu!" Charlotte quệt mồm, có ý đồ khiến Hạ Chí tỉnh táo lại từ trong mộng đẹp.
"Cũng đúng, Đồng Đồng nhà ta là độc nhất vô nhị." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía lão đầu gầy teo, "Ngươi xác định các ngươi có thể bán cho ta một tá Đồng Đồng sao?"
"Đương nhiên." Lão đầu gầy teo vẫn trả lời khẳng định, "Chỉ cần ngươi trả nổi tiền."
"Chờ ta đưa các ngươi thứ các ngươi mong muốn, các ngươi có thể bán một tá mỹ nữ đã được chỉnh dung cho ta hoặc một tá mỹ nữ tên Đồng Đồng nhưng không phải Đồng Đồng nhà ta cho ta, đúng không?" Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên có chút hờ hững.
"Nói chung chúng ta sẽ khiến ngươi hài lòng." Lão đầu gầy teo cũng không phủ nhận cách nói của Hạ Chí.
"Ngươi sai rồi, hiện tại ta rất không hài lòng." Giọng nói của Hạ Chí trở nên lạnh hơn, "Các ngươi là thứ gì, thậm chí ngay cả Đồng Đồng nhà ta cũng dám bán?"
Lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già gầy teo, trên người Hạ Chí tản mát ra một luồng khí tức lạnh băng: "Ngươi thật nghĩ đám các ngươi cái gì cũng có thể bán đúng không?"
Số 1 không nhịn được oán thầm trong lòng, không phải bản thân gia hỏa này muốn mua sao?
"Ngươi dám mua, đương nhiên chúng ta dám bán." Dường như giọng nói của lão đầu gầy teo cũng không còn hữu khí vô lực như trước nữa, trong con ngươi đục ngầu lóe lên chút tinh quang, "Chúng ta sẽ không chủ động bán bất kỳ vật gì, chúng ta chỉ thỏa mãn nhu cầu của khách hàng."
"Rất tốt, như vậy, ta chính là khách hàng cuối cùng của các ngươi người!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn lão đầu gầy teo, "Hiện tại, ta muốn mua mạng của tất cả các ngươi!"
Đột nhiên Hạ Chí vươn tay, túm lấy lão đầu gầy teo kéo ra khỏi quầy, nặng nề ném lên mặt đất, một cước giẫm lên trên ngực hắn ta.
"Bởi vì tất cả các ngươi cộng lại cũng không đáng một đồng, cho nên, mạng của các ngươi ta đã trả tiền xong, ngươi nhớ phải báo tin cho những người khác, ta sẽ tới lấy nhanh thôi!" Hạ Chí từ trên cao nhìn xuống nhìn lão đầu gầy teo, nói xong đoạn này, hắn lại dời chân khỏi ngực lão đầu, tiếp đó nặng nề giẫm lên cánh tay lão đầu.
Crắc!