Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 633 - Chương 632: Vương Bát Lớn Lên Không Phải Là Bộ Dạng Này (2)

Chưa xác định
Chương 632: Vương bát lớn lên không phải là bộ dạng này (2)

Phốc!

Số 1 phun ra một ngụm Champagne, Thu Đồng cũng trợn tròn mắt, này… đây là suy luận gì?

Bốn phía lại xôn xao lên, tiểu nha đầu này đang mắng vương tử sao? Nhất định là vậy!

"Đầu óc của tiểu nha đầu này bị nước vào rồi sao?"

"Nàng mới ba tuổi đã tự xưng nữ hoàng, hơn nữa còn nói cái gì mà vương tử là nhi tử của nàng?"

"Đây là cố ý mắng vương tử..."

"Chơi chết nha đầu chết tiệt kia, cho dù nàng chỉ mới ba tuổi cũng không thể nói hươu nói vượn như vậy..."

Trên bãi cát, mọi người quần tình công phẫn, rất nhiều người chỉ hận không thể lập tức tới bóp chết Charlotte. Chỉ có điều, cứ việc có người bày ra vẻ muốn xông tới, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn lại không thật sự vọt tới trước mặt Charlotte, đại thể cũng chỉ đứng ở nơi đó mắng chửi người.

"Tất cả im miệng cho ta!" Một tiếng gầm lại phát ra từ trong miệng vương tử, vị vương tử lúc trước vẫn có vẻ ôn hòa kia, lúc này lại tựa như rốt cục cũng nổi giận.

Lúc này, bốn mỹ nữ mặc đồ tắm khiêng kiệu kia lại chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó vương tử trên kiệu đứng lên. Hắn ta tháo kính mác xuống, đặt trên mâm do một mỹ nữ sườn xám bưng bên cạnh, tiện tay cầm một quả anh đào lên cắn nhẹ, đồng thời còn chậm rãi đi về phía Charlotte.

"Này, ngươi đừng tới đây, Bảo Bảo còn nhỏ, Bảo Bảo không muốn có đứa con lớn như ngươi vậy..." Charlotte bày ra vẻ kinh hoảng, sau đó bỗng chạy đến sau lưng Hạ Chí trốn, "Oa, ba ba cứu mạng, tên vương tử này thật đáng sợ!"

Bốn phía vẫn an tĩnh như cũ, lần này, không ai nói gì nữa.

Thu Đồng lại cảm thấy cạn lời, chắc chắn Charlotte cố ý, nàng vốn không sợ hãi, nàng đang cố ý chỉnh người tên vương tử này.

Lúc này tâm tình của số 1 cũng có chút kỳ lạ, bởi thật ra nàng biết địa vị của vương tử trên chiếc thuyền này, hiện tại nàng cũng muốn biết, rốt cục có phải Hạ Chí vốn không hề sợ vương tử không?

Phốc!

Vương tử phun hạt anh đào trong miệng ra, mà một mỹ nữ sườn xám lập tức nâng khăn tay tới lau miệng cho hắn ta.

"Oa, ba ba, tên vương tử này còn là kẻ tàn phế, ngay cả tự mình lau miệng cũng không biết..." Lúc này Charlotte lại thò cái đầu nhỏ ra từ sau lưng Hạ Chí, có chút khoa trương la một câu.

Thu Đồng có chút buồn cười, tên vương tử này thích làm ra vẻ ta đây cũng khiến Thu Đồng cảm thấy khó chịu. Đã năm tháng nào rồi, gia hỏa này thật coi mình là vương tử.

Sắc mặt vương tử càng thêm âm trầm, mà lúc này đây, hắn ta cũng dừng bước.

"Ta biết ngươi là ai." Tầm mắt của vương tử lại rơi xuống trên người Hạ Chí, mà giọng nói của hắn ta vẫn có từ tính như cũ, "Ngươi tên Hạ Chí, đến từ thành phố Thanh Cảng Trung Quốc, ngươi là giáo viên thể dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà mỹ nữ ngồi bên cạnh ngươi là bạn gái của ngươi, cũng là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật, nàng tên Thu Đồng. Hai người các ngươi cộng thêm con gái của ngươi Charlotte, dù là ở thành phố nào cũng đều rất nổi danh."

"Ba ba, hình như hắn ta thực sự biết chúng ta." Charlotte ngọt ngào nói một câu.

"Hạ Chí, ta biết ngươi rất có thực lực, ngươi có thể trực tiếp cướp đi khoang thuyền xa hoa số tám mươi bảy từ trong tay Lưu Tiến cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi, mà từ tối hôm qua sau khi ngươi leo lên U Linh Nữ Vương, đầu tiên là quét ngang sòng bạc, đánh bại Đổ Vương và Đổ Thần, đồng thời thắng được vị mỹ nữ số 1 kia, sau đó, vào buổi sáng hôm nay, ngươi lại tiêu diệt phòng ăn Trung Quốc. Có thể nói, thực lực của ngươi đủ để khiến ngươi chiếm được một chỗ cắm dùi trên thuyền này." Giọng điệu của vương tử vẫn có chút ôn hoà như trước, nhưng nói đến đây, hắn ta lại đột nhiên chuyển lời, "Thế nhưng..."

Vương tử cố ý dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Thế nhưng, ngươi cũng nên biết cái gì gọi là một vừa hai phải!"

"Đi lấy hai ly Champagne tới cho chúng ta." Hạ Chí nhìn về phía số 1.

"A, được." Số 1 ngẩn ngơ, nhưng vẫn lập tức chạy đi lấy hai ly Champagne tới, sau đó nhanh chóng đưa cho Hạ Chí.

Hạ Chí nhận Champagne, tiện tay lại đưa một ly cho Thu Đồng: "Đồng Đồng, chúng ta uống xong ly Champagne này lại chuyển sang nơi khác đi, ở đây có quá nhiều kẻ ngu si."

"Hạ Chí, nơi này là U Linh Nữ Vương, không phải thành phố Thanh Cảng của ngươi, đây không phải nơi ngươi có thể muốn làm gì thì làm..." Vương tử trầm giọng nói.

"Chờ đã." Đột nhiên Hạ Chí ngắt lời vương tử, "Nữ nhi ngoan, chỗ này có phải hơi không đúng không?"

"Đúng nha, thật sự không đúng." Charlotte lại thò cái đầu nhỏ ra từ sau lưng Hạ Chí, "Đặc điểm lớn nhất ở nơi này không phải là muốn làm gì thì làm sao? Muốn làm gì thì làm cái đó... A, Đồng Đồng tỷ tỷ, không tốt rồi, chắc chắn ba ba sẽ nhân cơ hội sàm sỡ tỷ!"

Tư duy của Charlotte nhảy quá nhanh, Thu Đồng bất ngờ không kịp đề phòng, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, đưa tay gõ một cái lên đầu Charlotte: "Chớ nói lung tung."

"Hỏng bét rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ đã học thói xấu của ba ba!" Charlotte bĩu môi, "Chắc chắn ba ba đã thừa dịp ta không chú ý vỗ lễ với Đồng Đồng tỷ tỷ... Ai ya, đau quá!"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ lại có thể hợp sức với ba ba bắt nạt ta, tỷ trọng sắc khinh hữu!" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy tủi thân nhìn Thu Đồng.

"Đủ rồi!" Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, vương tử rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, "Chớ giả thần giả quỷ trước mặt ta, hiện tại ta chỉ hỏi các ngươi một câu, ba người các ngươi muốn chết hay muốn sống?

Bình Luận (0)
Comment