Khắp khuôn mặt vương tử chứa đầy tức giận, giọng điệu lạnh băng, mà giờ khắc này, gần như tất cả mọi người trên bãi cát đều cảm giác được luồng sát khí tản mát ra từ trên người vương tử.
"Vương tử thực sự nổi giận!"
"Mấy người này chết chắc rồi!"
"Đúng vậy, đặc biệt là tên tiểu tử Hạ Chí kia, hắn ta nhất định sẽ chết rất thảm."
"Thu Đồng kia thật đẹp, nói không chừng vương tử sẽ lưu nàng lại."
"Tiểu nha đầu độc miệng kia chắc chắn vương tử sẽ không thích."
...
Bãi cát vẫn yên tĩnh như cũ, chẳng qua trong lòng tất cả mọi người đang hiện lên những suy nghĩ này, mà trong mắt những người này, kết cục của Hạ Chí gần như đã được định trước.
Trên bãi biển U Linh, vương tử là đế vương chân chính, nơi này là lãnh địa của hắn ta, toàn bộ U Linh Nữ Vương không ai dám đối nghịch với vương tử trên bãi biển này, bởi đối nghịch với vương tử ở đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Mà bây giờ, rõ ràng Hạ Chí và Charlotte đang tìm đường chết.
"Đồng Đồng, ngươi cảm thấy chúng ta cử hành hôn lễ ở đây thì thế nào?" Thế nhưng Hạ Chí lại tựa như căn bản không có hứng thú quan tâm vương tử, hắn đang nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật.
"Chẳng ra sao!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, vào thời điểm như vậy, thế mà gia hỏa này còn có thể kéo chuyện này ra.
"Cũng đúng, thật ra đến lúc đó chúng ta có thể cử hành hôn lễ trong trường học." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Này, ai muốn cử hành hôn lễ với ngươi?" Thu Đồng có chút tức giận, suy nghĩ của người này luôn vượt quá mức quy định, hắn không thể an phận làm người theo đuổi nàng trước, đợi khi nàng thực sự trở thành bạn gái hắn rồi mới suy xét tới việc này sao?
Không đúng!
Suy nghĩ gì vậy?
Thu Đồng lập tức thầm trách cứ bản thân mình, rõ ràng nàng không muốn trở thành bạn gái chân chính của hắn!
"Được rồi, thân yêu, chuyện hôn lễ chúng ta có thể đợi sau này hãy nói." Hạ Chí cười xán lạn, "Ừm, ngươi xem trong tay chúng ta đều có rượu, chớ lãng phí, uống ly rượu giao bôi đi."
"Tuyệt quá tuyệt quá, ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ, hai người nhanh uống rượu giao bôi đi!" Charlotte ở bên cạnh ồn ào.
Mà trên bãi cát, trên trăm ánh mắt đều nhìn một nhà ba người Hạ Chí như đang nhìn kẻ thần kinh, không biết đầu óc bọn hắn phải bị vào bao nhiêu cát mới có thể có tâm tư uống rượu giao bôi vào lúc này!
"Rất tốt!" Giọng nói lãnh khốc truyền đến, "Xem ra các ngươi thực sự muốn chết!"
"Ngươi mới muốn chết!" Charlotte đột nhiên quay đầu trừng vương tử.
Thu Đồng đột nhiên bưng ly Champagne lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó trừng Hạ Chí: "Ta không lãng phí!"
Hiển nhiên, Thu Đồng sẽ không cho tên gia hỏa này tìm cơ hội để uống rượu giao bôi.
Thu Đồng tiện tay ném ly rượu kia lên bãi cát, sau đó đứng dậy: "Champagne đã uống xong, chúng ta đi về đi!"
Vốn dĩ Thu Đồng còn cảm thấy bãi cát này không tệ, nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy trên bãi cát này toàn kẻ bệnh thần kinh, mà tên vương tử gì gì kia thật sự còn thần kinh hơn cả Hạ Chí, rõ ràng tay chân đều hoàn hảo nhưng lại khiến bốn mỹ nữ đồ tắm dùng kiệu khiêng hắn ta đi, còn dẫn theo một đám mỹ nữ sườn xám làm nền, thật đúng là tự coi mình thành hoàng đế!
"Được rồi, xem ra chỉ có thể đợi lần sau lại uống rượu giao bôi." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối, đứng dậy.
Hạ Chí một tay bưng Champagne, tay kia rất tự nhiên nắm tay Thu Đồng, Thu Đồng không nhịn được muốn tránh, nhưng đương nhiên nàng không thể tránh được, cũng tùy ý hắn.
"Đi thôi." Hạ Chí kéo Thu Đồng đi về phía lối ra bãi cát, trong miệng cảm khái: "Bãi cát vốn rất tuyệt, đáng tiếc, lại nhiều thêm một chút vật kỳ quái."
"Đúng vậy ba ba, chính là tên vương tử kỳ quái!" Charlotte bĩu môi, "Tựa như kẻ bị bệnh thần kinh."
"Nữ nhi ngoan, bệnh thần kinh cũng có tôn nghiêm, không nên vũ nhục bọn hắn." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Đứng lại!" Thấy đoàn người Hạ Chí làm như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài, vương tử không nhịn được gầm lên một tiếng.
"Ba ba, vật kỳ quái kia lại đang kêu loạn." Charlotte bĩu môi, "Có nên đi đánh hắn ta một trận không?"
"Nữ nhi ngoan, ta là nam nhân tốt thích hòa bình." Hạ Chí nói xong lại đặt ly Champagne đến bên mép, uống một hớp, "Không thể tùy tiện sử dụng bạo lực."
"Chỉ ngươi còn nói thích hòa bình." Thu Đồng không nhịn được than thở, tên lưu manh này lại đang nói hưu nói vượn.
"Đồng Đồng, danh hiệu của ngươi là hòa bình." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.
"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này lại đang biến đổi phương pháp đùa giỡn nàng!
"Hạ Chí, con mẹ ngươi đứng lại cho lão tử!" Vương tử sắp muốn điên rồi, vậy mà tên khốn kiếp này lại có thể làm như hoàn toàn không thấy hắn ta, trong lúc nhất thời, vương tử có chút tức tới hổn hển, "Ngươi có nghe thấy không? Đứng lại cho lão tử, nhanh mẹ nó đứng lại! Nếu không đứng lại lão tử sẽ không khách khí với ngươi..."
Vương tử khi mới xuất hiện ôn văn nho nhã, nhưng lúc này đã lộ ra nguyên hình, lời nói và việc làm không có chút phong độ gì đáng nói. Phải biết rằng vương tử vẫn luôn là tiêu điểm trong đám người, bất luận hắn ta xuất hiện vào lúc nào, vẫn luôn có thể trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, mà hắn ta cũng thích cảm giác được mọi người chú mục này. Nhưng bây giờ, hắn ta lại bị người thờ ơ, coi nhẹ triệt để!
Đối với vương tử, loại coi nhẹ này hệt như một loại nhục nhã hoàn toàn, mà loại nhục nhã này khiến hắn ta phẫn nộ tới sắp nổ tung!