"Đồng Đồng tỷ tỷ, không cần sợ, ta có thể bảo vệ tỷ." Charlotte như làm ảo thuật lấy ra một khẩu súng lục nhỏ, "Ta rất lợi hại!"
Thu Đồng nửa tin nửa ngờ. Thật ra cho tới bây giờ, nàng cũng không quá tin tưởng sáng sớm hôm nay, thực sự là Charlotte đánh ngã những người kia.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, đi mau thôi, ta rất đói." Charlotte trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài, đến lúc này, cho dù Thu Đồng không muốn ra ngoài cũng chỉ có thể theo nàng ra ngoài.
"Nữ hoàng bệ hạ." Giọng nói quen thuộc truyền đến, lại là số 1 đang đi về phía bên này.
"Oa, Đồng Đồng tỷ tỷ, tiểu tam xuất hiện rồi!" Charlotte kêu.
"Tiểu tam?" Số 1 có chút ù ù cạc cạc, hiển nhiên nàng không biết rõ tình trạng.
"Mau giao ba ba ra đây, nếu không ta và Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ đánh ngươi!" Charlotte hô lên với số 1.
"Này…. Hạ tiên sinh không ở bên trong sao?" Số 1 ngẩn ngơ, "Nữ hoàng bệ hạ, Thu Đồng tiểu thư, sau khi hai người vào phòng ngủ, Hạ tiên sinh đã đuổi ta đi, ta mới vừa trở về đây."
Thu Đồng lập tức nhíu mày, trong lòng có chút căm tức, rốt cuộc tên hỗn đản kia chạy đi đâu rồi?
"Đồng Đồng tỷ tỷ, xem ra chuyện rất nghiêm trọng, hình như ba ba đi tìm tiểu tam khác rồi!" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy nghiêm túc.
Trong đầu Thu Đồng không tự chủ được xuất hiện bóng dáng nữ cảnh quan hoàn mỹ tuyệt luân, cứ việc nàng biết Hạ Mạt không thể nào xuất hiện trên chiếc thuyền này, nhưng trong tiềm thức nàng luôn cảm thấy Hạ Mạt là uy hiếp lớn nhất của nàng.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân vẫn linh như vậy, lúc này, Hạ Chí thật sự đang ở cùng với Hạ Mạt.
Thành phố Thanh Cảng, biệt thự bên bờ biển của Tequila.
Hạ Mạt lẳng lặng đứng trên bờ biển, tư thái ngạo nghễ kia đủ để khiến người mơ màng vạn phần, nhưng hơi thở lạnh như băng kia lại đủ khiến người chùn bước, ngoại trừ Hạ Chí.
"Ngươi như vậy sẽ không nhìn thấy ta." Hạ Chí không chút dấu hiệu xuất hiện bên cạnh Hạ Mạt.
"Không muốn nhìn thấy ngươi!" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh lùng như vậy.
"Ta có thể dạy ngươi cách làm sao để nói xạo." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Trình độ nói xạo của ngươi hiện tại quá thấp."
"Không học!" Hạ Mạt phun ra hai chữ.
"Được rồi, dù sao thì ngươi cũng không học được." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Không phải ngươi đang đi hưởng tuần trăng mật sao?" Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt có mất hứng rất rõ ràng.
"Đúng vậy." Hạ Chí gật đầu.
"Ngươi tới đây làm gì?" Giọng nói của Hạ Mạt nghe càng mất hứng hơn.
"Đón lễ với ngươi." Hạ Chí trả lời: "Hôm nay là tết trung thu đây."
"Ta không đón lễ!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Vậy ăn bánh trung thu đi." Hạ Chí lấy ra một chiếc bánh trung thu rất lớn, đưa về phía Hạ Mạt.
"Không ăn." Hạ Mạt không nhận bánh trung thu.
"Ta làm." Hạ Chí bổ sung một câu.
Hạ Mạt nhận lấy bánh trung thu, cắn một cái.
"Không ngon!" Hạ Mạt nói xong lại lấy tay bẻ đôi bánh trung thu, đưa phân nửa cho Hạ Chí, "Ngươi ăn một nửa!"
Hạ Chí nhận lấy, cắn một miếng: "Ăn ngon thật mà, ngươi đúng là càng ngày càng kiêng ăn."
"Ngươi mới kiêng ăn!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại cắn một miếng bánh trung thu.
Hai người đột nhiên đều yên lặng, cứ như vậy đứng sóng vai bên bờ biển, ngươi một miếng ta một miếng, không nhanh không chậm ăn bánh trung thu.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người gần như cùng lúc tiêu diệt xong bánh trung thu trong tay.
"Ta chuẩn bị một món quà cho ngươi." Lúc này, Hạ Chí lại mở miệng nói.
"Lấy ra." Hạ Mạt đưa tay phải ra, bàn tay trắng nõn, óng ánh trong suốt.
"Phải mấy ngày nữa mới có thể cho ngươi." Hạ Chí trả lời.
"Lừa đảo!" Hạ Mạt thu tay về, sau đó biến mất.
"Sao ngươi lại trốn nữa?" Hạ Chí có chút buồn bực.
Hạ Mạt không trả lời, giống như đã biến mất thật.
"Được rồi, ta đi trước, chờ khi ta chuẩn bị quà xong lại tới tìm ngươi." Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, nói xong lời này, hắn trực tiếp biến mất khỏi bờ biển.
Hạ Mạt đột nhiên xuất hiện, tiếp tục lẳng lặng đứng bên bờ biển, không biết rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì.
Lúc này, trên U Linh Nữ Vương, Thu Đồng và Charlotte đang ăn cơm trưa, lần này, hai người vẫn lựa chọn ăn cơm ở phòng ăn tổng hợp, về phần số 1, nàng cũng ngồi trong phòng ăn này, chẳng qua nàng nói mình đã ăn rồi.
Dường như phòng tự lấy thức ăn tương đối an toàn, chí ít cho tới bây giờ, cũng không có người nào đến gây sự với Thu Đồng. Mấy ngày này dường như Charlotte vẫn luôn rất đói bụng, lúc này nàng chỉ lo ăn đồ ăn, mà lượng cơm của nàng cũng tương đối kinh người. Đừng xem nàng chỉ là tiểu nữ hài ba tuổi, lượng cơm của nàng chí ít cũng phải gấp ba Thu Đồng.
Vì thế, sau khi Thu Đồng ăn no, Charlotte vẫn đang còn phấn đấu. Mà đúng lúc này, một đám người đi vào phòng ăn. Đám người kia toàn bộ đều là người phương Tây, dẫn đầu đi ở phía trước là một nữ nhân cao gầy tóc nâu mắt xanh. Nữ nhân này quét mắt nhìn khắp phòng ăn, sau đó tầm mắt rơi xuống trên người Thu Đồng.
Lúc này Thu Đồng cũng đang nhìn nữ nhân cao gầy này, tầm mắt hai người vừa vặn tiếp xúc trên không trung, mà vừa nhìn, Thu Đồng đã cảm thấy không ổn, bởi nàng đã dự cảm được đám người kia đến đây để tìm nàng.
Quả nhiên, nữ nhân tóc nâu lập tức đi về phía Thu Đồng, vài giây đồng hồ sau, nữ nhân tóc nâu đã đứng trước mặt bàn ăn của Thu Đồng, mở miệng nói một câu.
Nữ nhân này nói tiếng Tây Ban Nha, tiếng Tây Ban Nha của Thu Đồng không được tốt lắm, nhưng nàng vẫn có thể nghe hiểu, bởi vì câu này chỉ hỏi một vấn đề rất đơn giản, đó chính là: "Hạ Chí ở đâu?"