Thuyền trưởng chính là không giống như vậy!
Vô số người thầm cảm khái trong lòng, phong độ kia, khí thế kia của thuyền trưởng hoàn toàn nghiền ép Hạ Chí.
Không thể không nói, từ khi xuất hiện đến hiện tại, biểu hiện của thuyền trưởng có thể tính là không tệ, vừa có thể giữ phong độ lại không mềm yếu chút nào. Mà khi hắn ta nói hắn ta muốn đuổi Hạ Chí xuống thuyền, trong giọng nói càng có một loại tự tin mạnh mẽ.
Lúc này, gần như mỗi người đều tin tưởng thuyền trưởng nói là làm, mà mọi người cũng không tự chủ được nhìn về phía Hạ Chí, bọn hắn vững tin, Hạ Chí sẽ lập tức bị đuổi xuống thuyền.
"Đừng nói mấy chuyện ma quỷ như tôn trọng ta này." Trong giọng nói của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, "Ngươi chỉ sợ ta mà thôi."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí lại ngồi xuống, hai chân bắt chéo, sau đó hắn cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, ngồi xuống đây đi."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, tên lưu manh này mơ tưởng hão huyền, lại muốn để nàng ngồi lên chân lớn của hắn!
"Ba ba, hình như hắn ta không sợ ngươi, hắn ta còn muốn đuổi ngươi xuống thuyền đây!" Giọng nói thanh thúy vang lên, Charlotte không chút lưu tình tiết lộ chân tướng.
Những người khác cũng thầm biểu thị tán thành, nếu thuyền trưởng thật sự sợ Hạ Chí, sao có thể muốn đuổi Hạ Chí rời thuyền đâu?
"Nữ nhi ngoan, vậy mới nói ngươi không thông minh chút nào." Hạ Chí lắc đầu, "Cũng vì hắn ta sợ ta cho nên mới muốn đuổi ta xuống thuyền."
Quay đầu nhìn về phía thuyền trưởng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Từ sau khi ta tới U Linh Nữ Vương, ngươi vẫn luôn âm thầm theo dõi ta, đồng thời còn đang điều tra ta, ngươi không thể xác định tình huống chân chính của ta lúc này cho nên ngươi cố ý xui khiến bốn thằng ngu ngốc này tới gây sự với ta. À, đúng rồi, có thể mọi người không biết, thật ra bốn tên Công Chúa, Vương Tử, Satan, Thiên Sứ gì kia, thoạt nhìn đang đối địch lẫn nhau, nhưng thật ra bọn hắn đều là thủ hạ của ngươi."
"Cái gì?"
"Không thể nào?"
"Còn có chuyện này?"
"Bọn họ đều là người của thuyền trưởng?"
Bốn phía nghị luận xôn xao, mọi người tỏ vẻ khó có thể tin chuyện này, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bọn hắn lại cảm thấy đây là chuyện rất có khả năng. Phải biết rằng, người chân chính khống chế chiếc thuyền này là thuyền trưởng, những người trên thuyền đều bị thuyền trưởng khống chế cũng là chuyện rất thuyết phục.
"Ta là thuyền trưởng, ta có thể khống chế tất cả trên thuyền." Thuyền trưởng chậm rãi nói, hiển nhiên lời của hắn ta cũng đang thừa nhận những lời Hạ Chí vừa nói.
"Không sai, ngươi cố ý khiến chiếc thuyền này trở nên hỗn loạn, không phải vì ngươi không thể thành lập quy tắc, mà là vì ngươi thích hỗn loạn, ngươi thích nhìn đủ loại người bộc lộ bản tính của mình ở đây, ngươi thích nhìn bọn hắn phản bội người nhà, phản bội bạn bè, thậm chí là phản bội tất cả ở nơi này, ngươi thích loại cảm giác tùy ý thao túng người khác, ngươi càng thích cảm giác không có bất kỳ người nào có thể hạn chế tự do của ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Nhưng ngươi có biết, sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không?"
"Ta không nhớ rõ ta có mắc phải sai lầm." Thuyền trưởng lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ngược lại ngươi, ngươi vốn chỉ nên hưởng tuần trăng mật cùng Thu Đồng tiểu thư."
"Đồng Đồng, thật ra hắn ta nói cũng đúng, chúng ta nên tiếp tục về phòng hưởng tuần trăng mật." Hạ Chí quay đầu nhìn Thu Đồng, nói rất chân thành.
"Ngươi có thể xử lý chính sự trước được không?" Thu Đồng tức giận nói, đây là loại người gì vậy, vào thời khắc giương cung bạt kiếm với người khác, hắn còn có tâm tư tới đùa giỡn nàng!
"Ba ba, sai lầm lớn nhất của hắn ta là gì vậy? Có phải lớn lên quá xấu không?" Charlotte không chịu cô đơn hỏi.
"Ừm, xấu xí đúng là một sai lầm rất lớn." Hạ Chí nhìn về phía thuyền trưởng, "Nhưng mà xấu xí không phải lỗi của ngươi, dù sao đây cũng là trời sinh, cho nên đây cũng không phải sai lầm lớn nhất của ngươi."
Dừng lại một giây, Hạ Chí tiếp tục nói: "Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không nên đặt tên cho chiếc thuyền này là U Linh Nữ Vương."
Tất cả mọi người ù ù cạc cạc, đây thì tính là sai lầm gì?
Ngay cả vẻ mặt thuyền trưởng cũng có chút cổ quái, vậy mà chuyện này lại có thể trở thành sai lầm lớn nhất của hắn ta? Đây là cái sai lầm quỷ gì?
"Ba ba, ta cảm thấy cái tên U Linh Nữ Vương này rất dễ nghe nha." Charlotte reo lên.
Không ít người cũng biểu thị tán thành những lời này, rõ ràng cái tên này rất không tệ, hơn nữa còn rất có khí thế.
"Đúng là cái tên U Linh Nữ Vương rất không tệ thật." Hạ Chí nhìn thuyền trưởng, "Nhưng một nam nhân như ngươi lại làm thuyền trưởng của U Linh Nữ Vương, ngươi không cảm thấy đây là sai lầm rất lớn sao?"
Hạ Chí nâng cao giọng, bày ra vẻ rất tức giận: "Ta vẫn cho rằng thuyền trưởng nơi này là một đại mỹ nữ, nhưng ngươi lại là một nam nhân, đây thật đúng là lừa dối tình cảm của ta, loại chuyện này người khác có thể nhẫn nhưng ta không thể nhẫn, cho nên ta nhất định phải đổi thuyền trưởng!"
Mọi người ngẩn người, này… đây là sai lầm quái gì?
Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không người nào có thể nghĩ đến Hạ Chí lại nói ra sai lầm như vậy, giờ khắc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trên đầu Hạ Chí viết ba chữ to, bệnh thần kinh!
Thu Đồng lại thầm chửi bới Hạ Chí, chẳng lẽ tên lưu manh này thật sự cho rằng trên thuyền này có nữ vương?
Thời khắc này, vẻ mặt thuyền trưởng cũng rất cổ quái, bởi vì hắn ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, cái gọi là sai lầm lớn nhất lại là chuyện như vậy.
Sau đó, hắn ta nở nụ cười.
"Hạ Chí, ta vẫn đánh giá cao ngươi rồi." Khắp khuôn mặt thuyền trưởng tràn đầy ý cười, "Ta vốn tưởng ngươi còn là vị cường giả từng cao cao tại thượng kia, nhưng bây giờ ta hiểu được, ngươi đã trở thành một trò cười, ta thật không nên coi trọng ngươi như vậy, để ngươi ở tại khoang thuyền số 1, thật sự là vũ nhục U Linh Nữ Vương."