Nụ cười bị thu liễm, giọng nói của thuyền trưởng trở nên lạnh lẽo: "Hạ Chí, trước đó là ta sai, ta sai ở chỗ ta đã quá mức tôn trọng quá khứ của ngươi, nhưng sai lầm như vậy, ta sẽ không tiếp tục phạm phải!"
Thuyền trưởng nói xong lời này lại chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng lên trên, đột nhiên trong lòng bàn tay hắn ta trống rỗng xuất hiện một thủy cầu!
"A..." Bốn phía truyền đến vô số tiếng hô kinh ngạc, hiển nhiên bọn hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mới vừa bắt đầu thủy cầu chỉ lớn chừng quả bóng bàn, nhưng lúc này nó đang biến hóa với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã lớn như quả bóng chuyền, tiếp đó lại lập tức biến thành quả bóng rổ, mà nó còn chưa kết thúc, còn đang tiếp tục nhanh chóng bành trướng.
"Này… đây là có chuyện gì?"
"Đây là công năng đặc dị sao?"
"Lẽ nào trên thế giới này thật sự có siêu năng lực?"
"Đây là ảo thuật đi?"
"Rất có thể đây cũng là hiệu quả thị giác thuyền trưởng cố ý làm ra..."
Bốn phía ầm ĩ khắp chốn, đối với tình cảnh trước mắt, tuyệt đại đa số người cảm thấy không thể nào hiểu nổi, có ít người cảm thấy đây là ảo thuật, cũng có người hoài nghi đây chỉ là thuyền trưởng dùng loại kỹ thuật nào đó làm ra, dù sao thì ở nơi này, trò chơi thị giác tương tự như vậy cũng rất phổ biến, mà thật sự hiểu tình cảnh này chỉ có số rất ít người.
Ví như Thủy Linh, nàng hiểu, vị thuyền trưởng này là một dị năng giả, mà hiện tại hắn ta đang triển hiện thủy hệ dị năng.
Mà giờ khắc này, Thủy Linh cũng xác định, người đã tập kích mình trước đó chính là vị thuyền trưởng này, bởi vì nàng cũng là thủy hệ dị năng giả, mà sở dĩ nàng rơi vào trong tay Satan là vì nàng bị một vị thủy hệ dị năng giả khác tập kích. Lúc đó nàng cũng không thể xác định được đối phương ai, nhưng bây giờ, nàng đã có thể khẳng định, người đó chính là thuyền trưởng này!
Thủy Linh không tự chủ được đưa mắt nhìn Hạ Chí, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, nàng biết Hạ Chí đã từng rất lợi hại, nàng cũng từng nghe thấy một vài tin đồn, nói hiện tại Hạ Chí đã khôi phục một số năng lực, thế nhưng nàng không thể xác định hiện tại Hạ Chí mạnh tới mức nào.
Lúc này, Thu Đồng cũng đang nhìn thủy cầu trong lòng bàn tay thuyền trưởng, ánh mắt có chút kỳ lạ. Từ khi quen biết Hạ Chí tới nay, nàng đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nàng cũng không nghiên cứu kỹ những chuyện ấy, nhưng điều đó không có nghĩa nàng không hoài nghi.
Cho tới nay, Thu Đồng vẫn mơ hồ hiểu được Hạ Chí từng có thân phận đặc biệt, hơn nữa hắn còn có năng lực không tầm thường, mà bây giờ, nàng cũng mơ hồ cảm thấy vị thuyền trưởng này là cùng một loại người với Hạ Chí. Cũng chính vì vậy, thuyền trưởng mới có thể quen biết Hạ Chí.
Siêu năng lực?
Thu Đồng nghe được có người nói ra danh từ này, thế nhưng trên thế giới này thật sự có siêu năng lực sao?
Nếu đổi lại một tháng trước, trước khi quen biết Hạ Chí, chắc chắn nàng sẽ không tin những lời này, nhưng bây giờ nàng lại bắt đầu có chút hoài nghi, bởi năng lực của Hạ Chí thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
"Chỉ dựa vào tài nghệ này của ngươi đừng chơi chiêu làm gì." Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, mà không biết từ lúc nào, trên tay hắn lại nhiều thêm một đĩa trái cây nhỏ. Thấy Hạ Chí cầm chùm nho lên, mọi người lại nói thầm trong lòng, con hàng này không thể chơi chiêu nào mới hơn một chút sao?
Xem điệu bộ này của Hạ Chí, hiển nhiên hắn lại muốn dùng mâm nhỏ đập người.
Ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy chắc chắn Hạ Chí muốn ăn nho xong lại dùng mâm nhỏ đập người, nhưng một giây sau, Thu Đồng phát hiện, cho dù nàng đã rất quen thuộc Hạ Chí nhưng nàng vẫn không cách nào có thể đoán được một giây sau Hạ Chí sẽ làm gì.
Hạ Chí cầm mấy quả nho lên, nhưng hắn cũng không ăn, mà trực tiếp ném mấy quả nho này ra ngoài!
Mấy quả nho nhìn rất vô lực bay về phía thuyền trưởng, sau đó, rất vô lực đập vào thủy cầu đã rất lớn kia.
"Tiểu hài tử đang chơi đùa sao?" Có người nói thầm trong lòng.
Thế nhưng một giây sau, người này lại trợn tròn mắt, bởi thủy cầu đã lớn hơn quả bóng rổ kia cứ đột nhiên biến mất như vậy, tựa như kia không phải thủy cầu mà chỉ là bọt khí!
"Thì ra đây là ảo thuật thật!"
"Đúng, nhất định là ảo thuật, thoáng cái đã bị đâm xuyên!"
"Nhưng ảo thuật này cũng quá dễ bị nhìn thấu đi?"
"Cũng không phải, chỉ bị Hạ Chí nhìn thấu mà thôi..."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy vừa rồi thuyền trưởng chỉ là biểu diễn ảo thuật, ngược lại Thu Đồng vẫn có chút hoài nghi, cái này nhìn thế nào cũng thấy không giống ảo thuật.
"Ngươi, sao ngươi có thể làm được?" Sắc mặt thuyền trưởng đại biến, ngay vừa mới rồi hắn ta còn tưởng Hạ Chí cũng không đáng được hắn ta coi trọng, nhưng bây giờ hắn ta đột nhiên ý thức được, Hạ Chí càng cường đại hơn xa so với tưởng tượng của hắn ta!
"Ừm, ta mới vừa phát hiện, thật ra ta cũng phạm một sai lầm." Nét mặt Hạ Chí có vẻ hơi cổ quái, "Mới vừa rồi ta nói phải thay đổi thuyền trưởng, nhưng hiện tại ta mới phát hiện, thật ra trên chiếc thuyền này đã không còn thuyền trưởng."
Hạ Chí chậm rãi đứng lên, lại lấy ra một quả nho, đang lúc mọi người cho rằng gia hỏa này lại muốn lấy quả nho đập người, hắn lại nhét quả nho vào trong miệng.
"Ừm, thuyền trưởng chân chính đã bị ngươi thay thế." Hạ Chí chậm rãi đi về phía thuyền trưởng, "Thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta phát hiện người như ngươi vậy."
Sắc mặt thuyền trưởng lại một lần nữa đại biến, hắn ta vô thức lui về phía sau hai bước, dường như hơi sợ hãi, mà mọi người vây xem kể cả dị năng giả như Thủy Linh cũng không biết ý nghĩa chân chính trong lời nói của Hạ Chí.