Mà đương nhiên Hạ Chí cũng chuẩn bị rời khỏi, chẳng qua đúng lúc này, Thủy Linh lại bước nhanh tới bên cạnh Hạ Chí: "Hạ lão sư..."
"Ngươi tới phòng của thuyền trưởng, một mình." Hạ Chí ngắt lời Thủy Linh, nhanh chóng nói một câu, sau đó lại đuổi theo Thu Đồng.
Thủy Linh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mơ hồ có chút kích động.
"Thủy Linh tiểu thư, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Lúc này Ba Sơn và Hoàng Mai cũng đi tới trước mặt Thủy Linh, đi theo bọn họ đương nhiên còn có Thường Nga kia.
"Các ngươi về khoang thuyền của mình trước chờ tin tức." Thủy Linh nhỏ giọng phân phó một câu.
"Được." Ba Sơn lên tiếng, sau đó lập tức dẫn theo Hoàng Mai và Thường Nga rời đi.
Mà giờ khắc này, những người khác trên khoang thuyền cũng sôi nổi rời khỏi, lúc này, mặc kệ bọn hắn có muốn tuân theo mệnh lệnh này hay không, nhưng ít nhất vẫn phải làm bộ nghe theo mệnh lệnh, bọn hắn không muốn trở thành Satan thứ hai.
Mấy phút đồng hồ sau, trong khoang thuyền số 1 ở tầng cao nhất.
Thu Đồng giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
"Oa, ba ba, dường như Đồng Đồng tỷ tỷ thực sự rất tức giận." Charlotte chớp chớp mắt, "Thế nhưng vì sao Đồng Đồng tỷ tỷ lại tức giận như vậy đây?"
"Ừm, nữ nhi ngoan, nghe nói mỗi tháng nữ nhân luôn có vài ngày tương đối nóng nảy như vậy." Hạ Chí suy nghĩ một chút nói.
"Thế nhưng ba ba, hiện tại không phải mấy ngày hằng tháng của Đồng Đồng tỷ tỷ." Charlotte chớp chớp mắt.
Hạ Chí trừng Charlotte: "Nữ nhi ngoan, ngươi biết quá nhiều."
Vẻ mặt Charlotte tràn đầy vô tội: "Ba ba, thông minh không phải lỗi của ta."
Cửa phòng ngủ lại đột nhiên bị kéo ra, Thu Đồng bỗng bước ra từ bên trong, một bộ cắn răng nghiến lợi: "Lưu manh đáng chết, ngươi nói cho ta biết, U Linh Nữ Vương kia rốt cuộc là ai?"
"Đồng Đồng, U Linh Nữ Vương chính là U Linh Nữ Vương." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi còn muốn gạt ta!" Thu Đồng rống lên với Hạ Chí, "Ta có thể nghe ra, rõ ràng đó là Hạ Mạt!"
Gào xong câu này, Thu Đồng lại xoay người bước vào phòng ngủ, hung tợn đóng cửa phòng ngủ lại.
"Ba ba, chuyện ngươi tìm tiểu tam bị Đồng Đồng tỷ tỷ biết." Charlotte tỏ vẻ hả hê, "Ta nói này ba ba, tìm tiểu tam không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi còn muốn để Đồng Đồng tỷ tỷ biết thì ngươi không đúng rồi!"
"Nữ nhi ngoan, không được nói nàng là tiểu tam nữa, nếu không nàng sẽ đánh ngươi." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Hừ, nàng còn chưa chắc có thể đánh thắng được ta đâu." Charlotte bĩu môi, dáng vẻ có chút không phục.
"Thế nhưng nữ nhi ngoan, ta sẽ giúp nàng." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ba ba, trọng sắc khinh nữ như ngươi là không đúng!" Charlotte lập tức bất mãn.
Hạ Chí bày ra vẻ rất nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nói: "Ta cảm thấy như vậy rất đúng."
"Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ ghen tị." Charlotte lại tỏ vẻ hả hê, "Ba ba hiện tại ngươi thảm rồi!"
"Ừm, ta thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của Đồng Đồng, quá xinh đẹp." Hạ Chí lại bày ra vẻ rất vui vẻ.
"Ba ba, ta cảm thấy đầu óc ngươi thật rất không bình thường!" Charlotte chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, "Ngươi không biết cách khiến U Linh Nữ Vương kia làm một u linh chân chính sao? Như vậy Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ không biết."
"Có một số người vẫn thích tùy hứng như vậy." Hạ Chí tự lẩm bẩm nói, về phần hắn đang nói hắn hay đang nói người khác, thật không rõ lắm.
Charlotte lại ngáp một hơi: "Ta buồn ngủ, ngủ đây."
Đúng là hiện tại đã rất muộn, Charlotte cũng có chút mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ, nói xong nàng lại bò lên trên sofa nhỏ, không bao lâu sau nàng đã ngủ thật say.
Hạ Chí ngồi chốc lát trên ghế sofa, sau đó hắn đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa đi vào.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Thu Đồng ngồi trên giường, vẻ mặt buồn bực.
"Đồng Đồng, ngươi không khóa cửa." Hạ Chí cười xán lạn, tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó khóa cửa.
"Này, ngươi khóa cửa làm gì?" Thu Đồng lập tức cảm thấy không ổn, "Ngươi mau đi ra!"
"À, Đồng Đồng, ta sợ Charlotte chạy vào, cho nên mới khóa cửa lại." Hạ Chí trả lời rất nghiêm túc, "Có một số việc để tiểu hài tử thấy sẽ không tốt lắm."
Để tiểu hài tử thấy sẽ không tốt lắm?
Thu Đồng nhất thời luống cuống, không phải tên khốn nạn này lại đột nhiên muốn xằng bậy đấy chứ?
"Này, ngươi mau đi ra, nếu không sau này ngươi mong ta để ý đến ngươi!" Đầu óc Thu Đồng lập tức hỗn loạn.
"Đồng Đồng, ngươi muốn ta đi ra ngoài thật sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Mau đi ra!" Thu Đồng vội vàng thúc giục.
"Được rồi, thân yêu, vậy ta đi ra ngoài, ngươi ngủ sớm một chút." Hạ Chí xoay người mở cửa, đi ra ngoài.
Thu Đồng lập tức ngẩn ngơ, không đúng, tên hỗn đản này đi ra ngoài thật?
Ngồi ngơ ngác trên giường thêm một phút đồng hồ, đột nhiên Thu Đồng kịp phản ứng, nàng nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ, lại phát hiện quả nhiên Hạ Chí đã đi mất.
"Lưu manh đáng chết, lại đi tìm Hạ Mạt!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi.
"A, Đồng Đồng, ngươi đang tìm ta sao?" Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Thu Đồng lập tức bị dọa sợ hết hồn, vừa quay người lại đã thấy Hạ Chí, sau đó nàng vội vàng nói: "Không tìm ngươi, ta tìm Charlotte!"
Nói xong câu đó, Thu Đồng lại nhanh chóng bế Charlotte từ trên ghế sofa lên, sau đó có chút hốt hoảng đi vào phòng ngủ, tiếp theo nàng lại khóa trong, lần này, Thu Đồng không dám đi ra ngoài nữa.
Chỉ có điều lúc này Thu Đồng vẫn đang bối rối như cũ, liệu đêm nay tên hỗn đản kia có đi tìm Hạ Mạt hay không?