Đêm khuya này, hiển nhiên Thu Đồng không thể ngủ ngon, mà cứ việc nàng chưa từng nhìn thấy U Linh Nữ Vương, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra giọng nói kia, đó tuyệt đối là giọng nói của Hạ Mạt, mà việc Hạ Chí lại có thể đưa ra hai tệ bán vị trí thuyền trưởng cho U Linh Nữ Vương kia càng khiến nàng vững tin, người đó chính là Hạ Mạt.
Thu Đồng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Hạ Mạt đã lên thuyền từ lúc nào? Càng khiến Thu Đồng buồn bực là dường như Hạ Mạt luôn đi theo bên cạnh Hạ Chí, trước đó khi Hạ Chí tới Giang Thành, Hạ Mạt cũng đi theo. Mà Thu Đồng còn nghe nói, thật ra trước đó không lâu Hạ Mạt mới đến thành phố Thanh Cảng làm cảnh sát.
Điều này khiến Thu Đồng bắt đầu hoài nghi, sở dĩ Hạ Mạt tới thành phố Thanh Cảng làm cảnh sát, đều là vì Hạ Chí, rõ ràng là Hạ Chí đi đâu Hạ Mạt lại theo đến đó!
"Rốt cuộc hai người này có quan hệ thế nào?" Thu Đồng luôn nghĩ mãi mà không rõ, nếu hai người này thật sự có quan hệ đó, chẳng lẽ bọn họ không thể công khai ở chung với nhau sao? Vì sao tên hỗn đản kia cứ nhất định phải dây dưa với nàng làm gì vậy?
Nhưng nếu nói hai người bọn họ không có quan hệ mật thiết, nàng lại càng không tin.
Thật ra, cũng không phải tới tận lúc này Thu Đồng mới cảm thấy quan hệ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt có vấn đề, từ lần đầu tiên gặp mặt Hạ Mạt, nàng đã Hạ Mạt có một loại địch ý khó hiểu với nàng, hệt như đã dự cảm được cái gì. Mà hiện tại sở dĩ nàng còn rất tức giận là vì nàng bắt đầu hoài nghi, sở dĩ Hạ Chí dẫn nàng lên U Linh Nữ Vương này vốn không phải là vì đi du lịch với nàng, mà là vì Hạ Mạt!
"Lưu manh đáng chết, luôn thích mượn mình làm cớ!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, nói cái gì mà tới trường trung học phổ thông Minh Nhật làm lão sư là vì nàng, nhưng rõ ràng hắn lại càng quan tâm tới Mạc Ngữ hơn, hiện tại cũng giống vậy, hắn nói cái gì mà tới đây hưởng tuần trăng mật với nàng, nhưng náo loạn nửa ngày, hắn lại tặng một chiếc du thuyền cho Hạ Mạt!
Không đúng, vì sao nàng phải tức giận như vậy?
Đột nhiên Thu Đồng kịp phản ứng, nàng cũng không phải bạn gái chân chính của hắn, nàng cũng không thật sự đến đây để hưởng tuần trăng mật với hắn, nàng không lý nào lại phải tức giận như vậy, đúng không?
Thế nhưng mặc dù đã nghĩ như vậy, Thu Đồng phát hiện mình vẫn tức giận, mà chuyện này cũng khiến nàng bắt đầu ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng… nàng thật sự đang ghen sao?
"Không, nhất định là không, đây không phải ghen, đây chắc chắn không phải ghen!" Trong lòng Thu Đồng tự nói với mình, khẳng định mình chỉ vì không thích bị dao động cho nên mình mới mất hứng!
"Đúng, chính là như vậy!" Thu Đồng có ý đồ thôi miên bản thân mình, "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi!"
Thế nhưng một đêm này, Thu Đồng không cách nào ngủ được.
Nàng vô số lần muốn mở cửa ra ngoài xem thử, xem Hạ Chí có còn nằm trong phòng khách hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn không đi ra ngoài, mà tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng ở sâu trong lòng nàng, có một số việc đã xảy ra một chút thay đổi không cách nào nghịch chuyển.
Thu Đồng vẫn lo lắng lỡ mình đi ra ngoài lại gặp phải Hạ Chí. Nhưng nếu lúc này nàng thực sự đi ra ngoài sẽ phát hiện, Hạ Chí cũng không còn ở trong phòng khách này, có điều lúc này, thật ra Hạ Chí cũng không đi tìm Hạ Mạt.
Hạ Chí về tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, nói cho đúng hơn là về tới ký túc của giáo viên ở trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Đêm đã khuya, trường trung học phổ thông Minh Nhật an tĩnh dị thường, một vầng minh nguyệt cô tịch treo trên không trung, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Tia sáng chiếu lên trên người một tiên tử váy trắng, khiến nàng càng thêm mỹ lệ, nhưng lại tựa như cũng càng thêm cô tịch.
Ngồi trên xe lăn, Tô Phi Phi yên lặng nhìn trời, dường như nàng có thể cảm nhận được sự cô độc của ánh trăng, nếu trên cung trăng thật sự có Thường Nga, có lẽ nàng cũng có thể cảm nhận được loại cô độc của Thường Nga.
"Ngươi đã từng nghe nói tới một nữ minh tinh tên Thường Nga chưa?" Giọng ôn hòa truyền đến từ bên cạnh Tô Phi Phi.
Tô Phi Phi xoay người, trên gương mặt tuyệt mỹ không tự chủ được lộ ra vẻ mặt hân hoan, loại cảm giác cô độc trong lòng không tự chủ được mà yên tiêu vân tán.
"Chưa từng, ta không quá quan tâm tới tin tức giải trí." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, ngay sau đó nàng lại không nhịn được hỏi: "Không phải ngươi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thu Đồng sao?"
"Đồng Đồng đã đuổi ta ra khỏi phòng." Hạ Chí cười xán lạn.
Tô Phi Phi cười nhẹ, tiếp đó nàng lại kéo trọng tâm câu chuyện lại: "Nữ minh tinh tên Thường Nga kia rất đẹp sao?"
"Với ta, nàng không xinh đẹp." Hạ Chí thuận miệng nói: "Nàng vừa bị người bán mất, thật ra lúc đầu nàng cũng không có tên là Thường Nga, chỉ có điều nàng từng diễn vai Thường Nga, còn hát một ca khúc về Thường Nga."
Cười nhạt một tiếng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Phi Phi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã không còn là Thường Nga, mà quan trọng hơn là cái tên Thường Nga này đã không còn xứng với ngươi, ta cần ngươi nhớ kỹ, ngươi là Tô Phi Phi, Tô Phi Phi độc nhất vô nhị, ngươi phải tin tưởng chính mình là độc nhất vô nhị, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thật sự độc nhất vô nhị."
Tô Phi Phi nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên tia sáng khác thường, nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, sau đó lại quay đầu lại nhìn Hạ Chí, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta hiểu được."
"Ta phải đi." Hạ Chí mỉm cười, "Ta biết ngươi sẽ hiểu."
Hạ Chí cũng không dừng lại lâu, nói xong câu đó, hắn lại đột nhiên biến mất.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi hiện lên vẻ tươi cười rực rỡ, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng tự nói: "Ta không phải ngươi, ta hạnh phúc hơn ngươi."