Số người biết chiếc U Linh Nữ Vương này cũng không nhiều, nhưng kỳ thật nó vẫn đưa tới sự chú ý của Thiên Binh, Thủy Linh phụng mệnh đến điều tra chiếc thuyền này. Đương nhiên, sở dĩ Phượng Hoàng phái Thủy Linh đến chủ yếu là vì Hắc Ám Đế Quốc.
Từ sau khi Hắc Ám Đế Quốc xuất hiện, Phượng Hoàng đã bắt đầu điều tra đủ loại sự kiện thần bí, mà chiếc U Linh Nữ Vương thần bí này đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của Phượng Hoàng.
Sở dĩ Thủy Linh bị phái tới đây chính là vì U Linh Nữ Vương ở trên biển, mà Thủy Linh lại là thủy hệ dị năng giả, rất thích hợp chiến đấu trên biển. Chẳng qua, hiển nhiên Phượng Hoàng vẫn phạm phải sai lầm, nếu không phải vừa lúc Hạ Chí đến chiếc thuyền này, sợ rằng kết cục của Thủy Linh sẽ không tốt chút nào.
Nhưng cho tới bây giờ, Thủy Linh vẫn không cách nào xác định được năng lực chân chính của thuyền trưởng kia, lúc trước, sau khi thuyền trưởng bắt tay Hạ Chí lại đột nhiên cười ha hả đắc ý, cũng khiến Thủy Linh cảm thấy có chút khác thường.
"Hắn ta có rất nhiều năng lực." Lần này, hắn vẫn trả lời vấn đề của Thủy Linh, chẳng qua thoạt nhìn, hắn càng giống như đang nói cho Hạ Mạt, "Chẳng qua, trên bản chất, thật ra tất cả năng lực của hắn ta chỉ là một loại, hắn ta có một loại năng lực rất đặc biệt tên là thôn phệ."
"Thôn phệ?" Sắc mặt Thủy Linh khẽ biến, "Hắn ta có được năng lực thôn phệ?"
"Không sai, hơn nữa còn không phải năng lực thôn phệ bình thường, hắn ta có thể trực tiếp thôn phệ một người khác, mà sau khi thôn phệ người này, hắn ta sẽ trực tiếp biến thành người này, đồng thời còn nhận được tất cả của người kia, kể cả năng lực và ký ức." Hạ Chí khẽ gật đầu, "Ban đầu, thuyền trưởng của U Linh Nữ Vương là một vị thủy hệ dị năng giả, sau khi thôn phệ vị thuyền trưởng này, tên thuyền trưởng giả cũng có thủy hệ dị năng."
"Ngươi biết rõ hắn ta có năng lực thôn phệ còn bắt tay hắn ta?" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, "Ngươi có bệnh!"
Thủy Linh biết vì sao Hạ Mạt lại mắng Hạ Chí, bởi vì trên cơ bản kẻ thôn phệ đều phải thông qua việc tiếp xúc thân thể để thôn phệ người khác, mà hiện tại nàng cũng biết vì sao sau khi bắt tay Hạ Chí, thuyền trưởng kia đã đắc ý cuồng tiếu như vậy, bởi tên thuyền trưởng kia cho rằng mình có thể thôn phệ Hạ Chí.
Chẳng qua, rất hiển nhiên, tên thuyền trưởng kia đã đánh giá cao năng lực thôn phệ của mình, ở trước mặt Hạ Chí, năng lực thôn phệ không có chút hiệu quả nào.
"Ta thích nhìn kẻ ngu ngốc vui quá hóa buồn." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Buồn chán!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
Thủy Linh cũng có chút cạn lời, dường như vị Nhân Hoàng này đã khác hẳn trước kia, trong ấn tượng của nàng, trước kia vị Nhân Hoàng này cao cao tại thượng, trầm tĩnh ít nói, sao bây giờ hắn không chỉ nói nhiều, hơn nữa dường như còn có chút ác thú vị?
"Đúng là rất nhàm chán." Hạ Chí phụ họa một chút, sau đó đề nghị: "Nếu không chúng ta cùng ngắm trăng đi?"
"Ta đi ngủ!" Hạ Mạt đứng lên, đi về phía phòng ngủ.
"Vẫn khó chịu như vậy." Hạ Chí lẩm bẩm, lắc đầu cảm khái, sau đó đứng dậy, "Ừm, ta vẫn nên trở về đi thôi."
"Hạ lão sư, đám tội phạm trên thuyền này nên xử lý thế nào đây?" Lúc này Thủy Linh lại không nhịn được hỏi: "Trừ một số tội phạm bình thường còn có một số tội phạm là dị năng giả cũng đang ẩn giấu trên thuyền."
"Thuyền của nàng, nàng định đoạt." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó lại như làm ảo thuật lấy ra một chiếc máy tính bảng, "Trong này có tư liệu của tất cả mọi người trên thuyền, đợi chút nữa lại đưa nó cho nàng giúp ta."
"Vâng." Thủy Linh vội vã tiếp nhận máy tính bảng.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi ra khỏi phòng thuyền trưởng, Thủy Linh cầm máy tính bảng, trong lúc nhất thời nàng cũng có chút mê mang.
"Đưa tư liệu cho ta." Giọng nói lạnh như băng vang lên bên cạnh, là Hạ Mạt không có chút dấu hiệu nào xuất hiện bên cạnh Thủy Linh.
"Thuyền trưởng, ngài… ngài không nghỉ ngơi sao?" Thủy Linh vừa đưa máy tính bảng cho Hạ Mạt vừa không nhịn được hỏi.
"Đêm nay chúng ta bề bộn nhiều việc." Hạ Mạt lạnh lùng nói.
Đêm khuya này, đúng là Hạ Mạt bề bộn nhiều việc, mà đêm khuya này, thật ra trên U Linh Nữ Vương cũng không bình tĩnh, chỉ có điều, rốt cục trên thuyền đã xảy ra chuyện gì, không có mấy người biết được.
Nguyên một buổi tối Thu Đồng ngủ không ngon, đến sáu giờ sáng hôm sau, rốt cục nàng cũng không thể nhịn được mà nhảy xuống giường, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó, nàng lập tức thấy Hạ Chí đang ngủ rất say trên ghế sofa.
Trong lòng không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, đồng thời Thu Đồng lại có một cảm giác tức giận khó hiểu, tiện tay quơ lấy một mâm đựng trái cây, ném thẳng về phía Hạ Chí.
Mà ném mâm nhỏ xong, Thu Đồng lại xoay người đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại, ngã nhào lên giường, rốt cục nàng cũng không kìm nén được cảm giác buồn ngủ nồng đậm, rất nhanh nàng đã ngủ say.
Trong phòng khách, Hạ Chí đã ngồi dậy, trên tay cầm lấy mâm đựng trái cây, vẻ mặt rất vô tội.
"Hình như có người nện ta." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, vừa rồi Đồng Đồng mộng du sao?"
Buông mâm đựng trái cây xuống, Hạ Chí đứng dậy.
"Hơi đói, đi ra ngoài ăn điểm tâm đi." Hạ Chí đi ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh đã đi tới phòng ăn tổng hợp, chuẩn bị ăn tiệc đứng.
Phòng ăn hơi vắng vẻ, đương nhiên, hiện tại còn rất sớm, có vắng người cũng không có gì kì lạ.
"Hạ tiên sinh, chào buổi sáng." Một giọng nói truyền đến, hiển nhiên, còn có người tới sớm hơn Hạ Chí.
Trên thực tế, người tới sớm hơn Hạ Chí không chỉ có một, mà là ba người, ba người này còn là người Hạ Chí quen biết, chính là Ba Sơn Hoàng Mai còn có Thường Nga kia.
Người vừa chào hỏi Hạ Chí chính là Ba Sơn, có thể nhìn ra được, ba người Ba Sơn cũng mới vừa đến phòng ăn không lâu, bởi vì bọn hắn chỉ mới vừa bưng mâm ăn tới, ngồi xuống bàn.