"Các ngươi dậy sớm thật." Hạ Chí hơi kinh ngạc, sau đó tầm mắt hắn tại dừng lại một chút trên người Thường Nga kia. Tối hôm qua khi hắn thấy Thường Nga, nàng mặc một bộ trắng váy, ngược lại có vài phần khí chất tiên nữ. Chỉ có điều Thường Nga hiện tại lại ăn mặc gợi cảm gọn gàng, quần soóc áo ba lỗ ngắn, chỉ kín đáo hơn một chút so với áo tắm hai mảnh.
"Đẹp không?" Hiển nhiên Thường Nga kia cũng thấy Hạ Chí đang nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng.
"Ngươi hỏi ta sao?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên.
"Không sai, ta đang hỏi ngươi!" Thường Nga hừ một tiếng yêu kiều, "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nhìn lén ta!"
"Đúng là ta vừa nhìn ngươi một chút, chỉ có điều đây không phải nhìn lén." Hạ Chí thản nhiên nói: "Về phần ngươi hỏi ta có đẹp hay không, ừm, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, có sẹo lồi thì đừng hở eo."
"Ngươi nói cái gì?" Thường Nga lập tức nổi giận, "Ngươi nói ta không đẹp?"
"Thường Nga tiểu thư, ngươi đừng nóng giận..." Hoàng Mai vội vã đứng ra hoà giải.
"Đúng là ngươi không đẹp." Hạ Chí bày ra vẻ ăn ngay nói thật.
"Ngươi, ngươi lại có thể nói ta như vậy? Ngươi biết ta là ai không?" Thường Nga tức giận đến mặt đỏ bừng, "Ta nói cho ta biết, ngươi lập tức xin lỗi ta!"
"Thường Nga tiểu thư, mời ngươi không nên nổi nóng lung tung có được không?" Ba Sơn có chút bất đắc dĩ.
"Ta thích nổi nóng như vậy thì sao?" Vẻ mặt Thường Nga tràn đầy bất mãn.
"Xin lỗi, Hạ tiên sinh, chúng ta..." Ba Sơn nhìn về phía Hạ Chí, vẻ mặt áy náy.
"Có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?" Hạ Chí nhìn Ba Sơn, vẻ mặt khó hiểu, "Không phải nàng do ngươi mua được sao? Sao bây giờ trông cứ như ngươi bị nàng mua được?"
"Hạ tiên sinh, thật ra..." Khóe miệng Ba Sơn lộ ra nụ cười khổ, vẻ mặt hơi xấu hổ.
"Không sai, các ngươi mới là người ta mua!" Thường Nga ở đó cười lạnh một tiếng, "Các ngươi phụng mệnh tới cứu ta, không có mấy người chúng ta lấy tiền nuôi mấy người các ngươi, các ngươi đều phải ăn không khí!"
Nhìn Hạ Chí, Thường Nga tiếp tục nói: "Đừng tưởng ngươi lợi hại thì ta sợ ngươi, ngươi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ giỏi đánh đấm mà thôi, mà khoa học gia như phụ thân ta mới là nhân tài chân chính, loại người như ngươi chỉ có thể tới bảo vệ ta, mà cha ta lại có thể bảo vệ quốc gia!"
"Hạ tiên sinh, Thường Nga tiểu thư có phụ thân là một vị khoa học gia rất quan trọng của quốc gia chúng ta, Thường Nga tiểu thư đã mất tích rất lâu, chúng ta phụng mệnh đến nghĩ cách cứu viện nàng." Ba Sơn nhỏ giọng, đơn giản giải thích một chút, "Nhưng dường như Thường Nga tiểu thư càng thích cuộc sống trên thuyền này, nàng không nguyện ý rời khỏi, cho nên hiện tại nàng mới tìm mọi cách bới móc."
"À, ta hiểu được." Hạ Chí nhìn Thường Nga với ánh mắt cổ quái, "Bởi vì cha ngươi rất quan trọng, cho nên ngươi cảm thấy ngươi có thể hô to gọi nhỏ với chúng ta, đúng không?"
"Đúng thì sao? Ta biết người như các ngươi, luôn luôn phải phụng mệnh hành sự!" Thường Nga cười lạnh một tiếng, "Cho dù các ngươi có không thích ta, các ngươi cũng phải đối xử rất tốt với ta..."
Bốp!
Tiếng tát tai vang dội ngắt lời Thường Nga, mà trên khuôn mặt múp míp của nàng cũng lập tức nhiều thêm một dấu bàn tay.
Ba Sơn và Hoàng Mai đều ngẩn ra, mà Thường Nga lại trực tiếp bối rối.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Vẻ mặt Thường Nga tràn đầy khó có thể tin, một giây sau, ả đã hét ầm lên, "Ngươi lại dám đánh ta?"
"Bốp!" Hạ Chí lại tát thêm một bạt tai lên mặt nàng.
"Ngươi cảm thấy cha ngươi rất quan trọng, cho nên ngươi có thể muốn làm gì thì làm, nếu như vậy, ta đánh ngươi hai bạt tai cũng không có gì lạ." Hạ Chí thản nhiên nói: "Bởi vì, ta còn quan trọng hơn cha ngươi."
Đứng dậy, Hạ Chí đi ra phía ngoài: "Ta vẫn nên chuyển sang nơi khác thì hơn, thật đúng là ảnh hưởng tới khẩu vị của ta."
"Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!" Thường Nga tức tới hổn hển hét ầm lên, "Họ Hạ, ngươi có gì đặc biệt hơn người? Không phải ngươi chỉ là một tên tay chân sao? Ngươi chính là..."
Bốp bốp!
Lại là hai tát tai, nhưng lần này, người tát Thường Nga hai tát cũng không phải Hạ Chí, bởi vì Hạ Chí đã sớm biến mất khỏi cửa.
"Thủy Linh, ngươi, ngươi cũng dám đánh ta?" Thường Nga nhìn rõ nữ nhân đang đứng trước mắt mình, lập tức càng tức giận hơn.
"Ta đánh ngươi là cứu ngươi!" Khuôn mặt Thủy Linh rất lạnh lùng, "Một khi ngươi nói ra mấy chữ sau cùng kia, ai cũng không thể cứu được ngươi, nếu không phải ta nể mặt cha ngươi, ta vốn lười quản ngươi!"
Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thường Nga, Thủy Linh hừ lạnh một tiếng: "Thật không biết một người tốt như cha ngươi tại sao lại có thể có con gái như vậy!"
"Thủy Linh tiểu thư..." Lúc này Ba Sơn lại muốn nói điều gì.
"Hai người các ngươi xem nàng cho thật kỹ, nếu nàng lại gây chuyện thị phi, trực tiếp giam lại!" Giọng của Thủy Linh lạnh băng, có lẽ là vì ở chung với Hạ Mạt cả một đêm, trên người nàng cũng lây dính một chút lạnh băng.
"Vâng, Thủy Linh tiểu thư." Ba Sơn cung kính lên tiếng.
"Phụ thân ngươi?" Thủy Linh lại nhìn Thường Nga, "Hắn ta từng cứu vớt toàn bộ Trung Quốc, so với hắn, phụ thân ngươi thì tính là cái thá gì?"
Thủy Linh xoay người đi ra khỏi phòng ăn, mà sắc mặt Ba Sơn Hoàng Mai đều hơi đổi, thật ra bọn hắn cũng không hiểu rõ thân phận chân chính của Hạ Chí, nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng, hắn trong lời nói của Thủy Linh chính là chỉ Hạ Chí.
Lúc này, Hạ Chí đã đi vào khác một phòng ăn khác, cũng chính là phòng ăn Trung Quốc.
"Ừm, rõ ràng ở đây sạch hơn." Hạ Chí lẩm bẩm, đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên hắn nhíu mày, bởi vì thế giới bị định cách rồi.