Có thể khiến thế giới bị đứng yên chỉ có một người, đó chính là Charlotte, mà điều này cũng có nghĩa, đã xảy ra chuyện.
Thật ra thế giới bị đứng yên cũng rất thú vị, đặc biệt là khi tới đường phố phồn hoa sau đó đột nhiên khiến thế giới bị đứng yên, rồi lại nhìn vẻ mặt và động tác của mỗi người đi qua, ắt sẽ rất thú vị.
Chẳng qua lúc này Hạ Chí lại không hưởng thụ được lạc thú ấy, bởi trong phòng ăn Trung Quốc vốn không có người.
Nhưng Hạ Chí cũng không nhàn rỗi, hắn trực tiếp đi vào phòng bếp, cầm một lồng sủi cảo hấp cộng thêm một lồng bánh bao hấp lên, sau đó ngồi bên cạnh bàn vừa ăn vừa chờ đợi Charlotte đến.
Cứ như vậy, xấp xỉ ba phút sau, Charlotte xuất hiện, ngay sau đó, thế giới này lại khôi phục bình thường.
"Ba ba, không tốt rồi... Ừm!" Charlotte mới vừa mở miệng, đột nhiên trong miệng bị nhét một cái bánh bao hấp.
"A, cái bánh bao hấp này thật ngon... A, không đúng, ba ba, thực sự xảy ra chuyện không may rồi, không thấy thỏ thỏ đâu nữa!" Charlotte có vẻ rất gấp, "Chính là con thỏ ngọc chúng ta mua được tối hôm qua, không thấy đâu nữa!"
"Có thể là bị người ăn sạch rồi." Hạ Chí thuận miệng nói: "Không sao, dù sao thì chúng ta cũng không phải tốn tiền."
Đúng là Hạ Chí không tốn tiền thật, buổi đấu giá tối hôm qua vốn đợi khi kết thúc mới phải thanh toán, mà sở dĩ thuyền trưởng dám dùng phương thức này bán đấu giá là vì hắn ta tin chắc không có ai dám quỵt nợ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ người thuyền trưởng trước kia đã toi đời, sau cùng, cho dù là thỏ ngọc Hạ Chí đã mua hay là vòng cổ đã bị hắn đổi tên thành Đồng Đồng Chi Tâm, trên thực tế đều không cần tốn tiền.
Còn đối với con thỏ kia, thật ra Hạ Chí cũng không có hứng thú gì, tuy thoạt nhìn nó rất xinh đẹp, nhưng hiển nhiên hắn không thích thú cưng lắm. Với hắn, nếu ăn tươi con thỏ kia hắn còn có hứng thú hơn một chút.
"Không phải như vậy!" Charlotte có chút tức giận, "Trước kia con thỏ đó là của ta!"
"Ah?" Lúc này Hạ Chí lại cảm thấy hơi kinh ngạc, "Không đúng, không phải ngươi nói ngoại trừ con mèo kia, tất cả đều rời khỏi ngươi rồi sao?"
"Ta đã từng là Thú Hậu, ta có thể khống chế tất cả loại thú, nhưng bốn năm trước, ta đánh nhau lưỡng bại câu thương với ngươi, chúng ta đều mất đi năng lực từng có, gần như tất cả mọi người đã rời khỏi ngươi, mà cũng giống vậy, gần như tất cả loại thú đều rời khỏi ta, chỉ có Sát Sát không hề rời đi." Trên khuôn mặt nho nhỏ của Charlotte xuất hiện vẻ mặt thành thục trưởng thành, "Nhưng tối hôm qua ta thấy được Thỏ Thỏ, trước đây nó là thú cưng của ta, mà bây giờ trông nó vẫn đáng yêu như vậy cho nên ta mới mua nó."
"Sau đó, nó bị người nào đó ăn sạch?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Này, trừ ngươi ra, ai dám ăn tươi Thỏ Thỏ của ta?" Charlotte trừng Hạ Chí, "Lại nói, cũng chỉ có ngươi mới có thể muốn ăn nó, nó đáng yêu như vậy!"
Vẻ mặt Charlotte tràn đầy bất mãn, sau đó nàng lại đoạt lấy cái bánh bao hấp từ chỗ Hạ Chí nhét vào trong miệng. Sau khi ăn xong, nàng mới tiếp tục nói: "Nói chung, hiện tại không thấy Thỏ Thỏ đâu nữa, hơn nữa chắc chắn là nó tự chạy mất, lần này thì lớn chuyện, ta hoài nghi có người đang lợi dụng thỏ tìm ta!"
"Ừm, tuy ta muốn nói tiểu hài tử không nên đa nghi như vậy, chẳng qua lần này, hình như ngươi đã đoán đúng thật." Đột nhiên Hạ Chí như có cảm giác, mà một giây sau, hắn lại đột nhiên biến mất khỏi phòng ăn, mà cùng hắn biến mất đương nhiên còn có Charlotte.
Hạ Chí và Charlotte xuất hiện trên boong thuyền, mà giờ khắc này, trên boong thuyền cũng rất vắng vẻ, trừ hai người bọn họ ra cũng không còn người nào khác.
"Nữ nhi ngoan, cầm giùm ta." Hạ Chí đưa một lồng bánh bao hấp cho Charlotte, mà chính hắn còn đang cầm một lồng, hiển nhiên, đây cũng là hắn mới vừa tới phòng bếp lấy được.
"Không phải ta đoán, đây là tính toán hợp lý!" Lúc này Charlotte còn có chút không phục, đương nhiên nàng cũng nghe lời nhận lấy bánh bao hấp, chỉ có điều, rất nhanh, nàng đã cầm một cái nhét vào trong miệng mình.
"Xem ra buổi trưa hôm nay chúng ta thật sự được ăn canh cá." Đột nhiên Hạ Chí lẩm bẩm.
"Oa, thật nhiều cá mập!" Charlotte cũng la một câu.
Lúc này du thuyền đang đi tới, tốc độ cũng không nhanh, mà giờ khắc này, cách du thuyền mấy ngàn mét xuất hiện một bầy cá mập to lớn, mà những con cá mập này đang bơi cực nhanh về phía bên này!
Không bao lâu sau, bầy cá mập đã gần như đuổi kịp du thuyền, thoạt nhìn nó chỉ còn cách du thuyền không tới mấy trăm mét, nhưng lúc này, tốc độ của bầy cá mập đột nhiên chậm lại.
Vậy mà bầy cá mập có thể nhanh chóng điều chỉnh tốc độ xấp xỉ ngang với tốc độ của du thuyền, kết quả là bầy cá mập cứ bơi cách du thuyền mấy trăm mét như vậy, thoạt nhìn chúng cũng không định lập tức công kích du thuyền.
Thật ra gặp phải cá mập trong biển rộng cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái, mà tuy xác suất gặp phải bầy cá mập rất nhỏ, nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh, chẳng qua tình cảnh hiện tại khá là quái dị.
Trên thực tế, chuyện quái dị hơn cũng không phải bầy cá mập, mà là ở giữa bầy cá mập, trên một con cá mập to lớn, lúc này đang có một người đang đứng.
Đó là một người da đen, rất cao, chiều cao này cũng phải vượt lên trước hai mét, còn rất cường tráng, đầu trọc lóc, thoạt nhìn có chút giống với một con đại tinh tinh. Hắn ta mặc quần áo màu đen, có thể nói là toàn thân đều đen, ngoại trừ vai.