"Ngươi, sao ngươi có thể làm được?" Sắc mặt Thú Vương đại biến, một giây sau, hắn ta lại nhìn về phía Charlotte, "Là ngươi đúng không? Thế nhưng ngươi không thể làm được, rõ ràng ngươi đã mất đi năng lực của Thú Hậu!"
"Biến thái chết tiệt, ta là công chúa Charlotte, không phải Thú Hậu!" Charlotte trừng Thú Vương.
"Ngươi tưởng ngươi có được năng lực Charlotte đã từng có, nhưng ngươi lại không biết, ngươi bây giờ hoàn toàn không thể đánh đồng với nàng trong quá khứ." Trong giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ có một tia trào phúng, "Mà mặc dù là nàng trong quá khứ cũng không phải đối thủ của ta..."
"Này, lời này của ngươi ta không đồng ý, trước đây ta cũng không thua ngươi... Ai ya, đau!" Charlotte ở bên cạnh phản bác, chỉ có điều nàng nói còn chưa dứt lời đã bị gõ đầu một cái, sau đó nàng cũng không dám phản bác nữa.
"Có phải hiện tại ngươi muốn công kích ta, nhưng lại phát hiện thật ra mình đã không còn năng lực công kích?" Hạ Chí lắc đầu, "Ngươi cho rằng, ở trong biển, người có thể khống chế hải thú là ngươi sẽ trở thành chúa tể biển khơi, đáng tiếc, khi cá mập dưới chân ngươi đã không bị ngươi khống chế, ngươi trở nên không đáng nhắc tới, rất nhanh, con cá mập này sẽ chìm vào đáy biển, mà ngươi cũng sẽ chìm vào trong nước."
"Ba ba, không phải ngươi nói để cá mập cắn chết hắn ta sao?" Charlotte không nhịn được nhắc nhở.
"Không sai, ta vốn muốn để cá mập cắn chết ngươi, thế nhưng ngươi lại muốn giết chết Đồng Đồng nhà ta. Tuy ngươi không có năng lực làm chuyện này, nhưng chỉ riêng chuyện ngươi có ý nghĩ như vậy đã không thể chịu nổi!" Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Để cá mập cắn chết ngươi, ngươi sẽ chết rất nhanh, mà chết kiểu vậy đúng là hời cho ngươi quá rồi!"
"Oa, ba ba, vậy để hắn ta chết kiểu gì? Bị chìm chết sao?" Charlotte lại có chút hưng phấn lên.
"Ngươi sẽ không bị chết đuối, ta sẽ để ngươi chìm dưới đáy biển, nhưng ngươi sẽ tiếp tục sống, sau đó, sẽ có một con cá ăn thịt người tới chậm rãi ăn sạch ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, "Hiện tại, cá mập dưới chân chúng ta sẽ chìm xuống!"
Cá mập đột nhiên trầm xuống, mà thân thể Thú Vương cũng nghiêng một cái, ngã xuống biển, hắn ta ngã xuống mặt biển, mà Hạ Chí lại vẫn ôm Charlotte đứng trên biển khơi.
"Chỉ ngươi còn dám tự xưng Thú Vương?" Hạ Chí hừ lạnh một tiếng, một giây sau, thân thể Thú Vương đột nhiên rơi thẳng xuống, chìm sâu vào đáy biển.
Mà Hạ Chí lại đột nhiên về tới trên boong thuyền, đồng thời đặt Charlotte lên trên hàng rào bảo vệ, giọng điệu cũng khôi phục vẻ lười biếng: "Nữ nhi ngoan, chồng hờ của ngươi sắp chết, ngươi có cần khóc cho ta xem không?"
"Ta không để ý tới ngươi nữa!" Charlotte trừng Hạ Chí, "Ta đi tìm Đồng Đồng tỷ tỷ!"
Charlotte nhảy xuống vòng bảo hộ, chạy vào bên trong, đương nhiên Hạ Chí cũng không ngăn nàng, hắn tiếp tục đứng trên boong thuyền, đồng thời lại biến ra một lồng bánh bao hấp, tiếp tục ăn bữa sáng của hắn.
Một phút đồng hồ sau.
Tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, rất nhanh, có một giọng nói lễ độ truyền tới: "Hạ lão sư."
Hạ Chí xoay người, tiện tay ném lồng bánh bao hấp xuống biển, trong tầm mắt xuất hiện một mỹ nữ váy đen thành thục xinh đẹp, lại chính là Thủy Linh.
Thật ra có thể nói Thủy Linh là người cũng như tên, lớn lên trong veo như nước. Cứ việc hiện tại nàng còn đang mặc trang phục màu đen, nhưng nó không hề khiến nàng trở nên lạnh lùng, ngược lại khiến người ta cảm thấy càng thêm ngọt ngào gợi cảm.
"Có chuyện gì sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên.
"Hạ lão sư, vừa rồi ta cảm giác được nguy hiểm, cho nên mới tới nhìn xem, chẳng qua thấy ngài ở đây nên ta không ra." Giọng điệu của Thủy Linh rất cung kính, "Mặt khác, ta còn muốn nói cho ngài một tiếng, nữ vương bệ hạ đã rời đi."
"Ta biết." Hạ Chí thản nhiên nói: "Tối hôm qua các ngươi đã xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi đúng không?"
"Đúng vậy, Hạ lão sư, dựa theo yêu cầu của nữ vương bệ hạ, chuyện nên xử lý đều đã được xử lý." Thủy Linh gật đầu, "Chúng ta đã ký kết quy tắc mới, cũng đã đưa quy tắc cho mọi người, đương nhiên ngài là ngoại lệ, nữ vương bệ hạ nói ngài muốn làm gì cũng được."
"Ngươi có biết thuyền trưởng ban đầu đã làm cách gì để khiến chiếc thuyền này trở thành u linh không?" Hạ Chí hơi trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng hỏi.
"Tạm thời còn chưa thể xác định chắc chắn." Thủy Linh hơi do dự một chút, "Hẳn là hắn ta dùng thủy hệ dị năng thay đổi hướng đi của chiếc thuyền một cách bất quy tắc, đồng thời dùng một chút thủ đoạn khoa học kỹ thuật che đậy tín hiệu của chiếc thuyền này. Ta đang nghiên cứu, ta tin tưởng mình có thể tìm hiểu được."
"Thủy hệ dị năng của ngươi cũng không tính là mạnh mẽ, có chút chênh lệch so với vị thuyền trưởng ban đầu, nhưng chỉ cần ngươi có thể hiểu rõ quy tắc dòng chảy, sau đó dùng năng lực của ngươi để tạo ảnh hưởng, ngươi có thể khiến chiếc thuyền này đi theo ý muốn của ngươi, tốc độ cũng được thay đổi dựa theo yêu cầu của ngươi." Hạ Chí khẽ gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi có thể hiểu rõ việc này, nhưng ta cần ngươi biết được, đây không phải nhiệm vụ trọng yếu nhất của ngươi."
Thủy Linh hơi ngẩn ngơ, do dự một chút, sau đó Thủy Linh mới thấp giọng hỏi: "Hạ lão sư, vậy nhiệm vụ trọng yếu nhất của ta là gì?"
Quả thật Thủy Linh đã cảm thấy hơi buồn bực, nàng vốn tưởng nhiệm vụ của nàng là chịu trách nhiệm khống chế chiếc thuyền này, mà nàng cũng hiểu được, sở dĩ nàng được Hạ Chí lựa chọn vì vừa lúc nàng có được thủy hệ dị năng, nhưng hiện tại Hạ Chí lại nói cho nàng biết, vậy mà đây lại không phải nhiệm vụ trọng yếu nhất của nàng?
Nhưng trừ nhiệm vụ này ra, nàng còn có thể làm gì đâu?
Trong lúc bất chợt, trong lòng Thủy Linh hơi bất an, không phải Hạ Chí có ý gì với nàng chứ?