Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 675 - Chương 674: Chỉ Là Muốn Xuống Biển Tắm Rửa (2)

Chưa xác định
Chương 674: Chỉ là muốn xuống biển tắm rửa (2)

Nhắc tới cũng có thể hiểu được, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu hắn ta đã ghét bỏ người ta, lại còn muốn lên giường với người ta trước, sau đó mới nói cho người ta biết hắn ta không cần người ta nữa, làm vậy cũng thật quá mức đi?

Lúc trước nữ nhân kia bị nam nhân khác cưỡng ép đùa bỡn đã quá thảm, hiện tại nàng lại bị chính bạn trai cũ của mình đùa bỡn thêm một lần nữa, chẳng trách nàng lại nhất thời nghĩ quẫn mà nhảy xuống biển.

Chỉ có điều mọi người cũng cảm thấy buồn bực, sao Hạ Chí lại biết rõ như vậy?

"Không có sao?" Lúc này Hạ Chí lại cười lạnh một tiếng, "Vậy không bằng ngươi xuống dưới ba miệng một lời với nàng đi!"

Đột nhiên Hạ Chí nắm lấy cổ áo của nam tử khôi ngô, hất tay một cái, ném hắn ta ra khỏi thuyền.

"A!" Bên cạnh truyền đến vài tiếng kinh hô, hiển nhiên việc Hạ Chí đột nhiên ra tay vẫn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Đương nhiên, Hạ Chí đánh người không phải chuyện đáng kinh ngạc gì, tối hôm qua trong phòng đấu giá, hắn đã ra tay rất nhiều lần, vấn đề nằm ở chỗ rõ ràng thuyền mới trường U Linh Nữ Vương đã từng nói, mỗi người trên thuyền này đều sẽ được bảo vệ, hiện tại Hạ Chí lại ra tay ném người xuống biển, hắn không sợ U Linh Nữ Vương gây sự với hắn sao?

Đương nhiên Thu Đồng hiểu, Hạ Chí vốn không lo lắng vấn đề này, đừng nói U Linh Nữ Vương chính là Hạ Mạt kia, cho dù không phải, đoán chừng gia hỏa này cũng sẽ không để ý.

"A, hình như hắn ta không biết bơi thật!" Hạ Chí nhìn nam tử khôi ngô đang giãy giụa trong nước, tự lẩm bẩm nói.

"Cứu ta... Cứu ta..." Nam tử khôi ngô kai đang cầu cứu nữ nhân đã nhảy xuống biển trước, đồng thời còn uống mấy ngụm nước.

"Không phải ngươi chê ta bẩn sao?" Nữ nhân kia rống lên với nam tử khôi ngô, "Ta không cần chạm ngươi nữa, miễn cho ô uế ngươi!"

Nghe được nữ nhân lớn tiếng kêu lên như vậy, mọi người càng có thể xác nhận, những lời Hạ Chí vừa nói đều là thật.

Lúc này, một chiếc ca nô xuất hiện ngoài khơi, nhanh chóng tiếp cận hai người, vậy mà trên thuyền lại có người xuống cứu người. Đến lúc này, mọi người cũng đã cảm thấy không có gì hay để xem.

"Quả nhiên trên thế giới này chỉ còn lại một nam nhân tốt là ta." Hạ Chí ở đó cảm khái, "Đồng Đồng, bây giờ ngươi biết ta tốt tới cỡ nào rồi chứ?"

Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, gia hỏa này gây sự nửa ngày chỉ vì muốn chứng minh hắn rất tốt sao?

"Mới vừa rồi không phải ngươi nói ngươi không phải người tốt sao?" Thu Đồng không nhịn được trợn mắt liếc Hạ Chí, vừa rồi gia hỏa này còn đang lo lắng vì thu thẻ người tốt, lúc này đã bắt đầu tự ban thẻ cho mình, thật đúng là tâm thần phân liệt cấp độ nặng!

"Đồng Đồng, nam nhân tốt không giống với người tốt, phải làm nam nhân tốt, nhưng không thể làm người tốt." Hạ Chí nói rất chân thành: "Cho nên ta không phải người tốt nhất, nhưng ta là nam nhân tốt nhất."

"Ngươi là người biết... nói hươu nói vượn nhất!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại chuyển lời, "Này, không phải ngươi nói ăn đồ nướng sao?"

Thu Đồng thật sự cảm thấy đói, tối hôm qua một đêm không ngủ, sau đó nàng còn chưa ăn bữa sáng, ngủ tròn một buổi sáng, nếu không phải vì đã đói bụng, nói không chừng nàng còn chưa chịu tỉnh đâu.

"À, Đồng Đồng, ngươi chờ một chút." Hạ Chí vừa mới dứt lời, trước mặt hắn đã có thêm một vĩ nướng, càng kỳ quái hơn là than trong lò nướng đã được đốt cháy lên!

Tuy đây không phải lần đầu tiên gia hỏa này biến ra một vài thứ hệt như làm ảo thuật, nhưng Thu Đồng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc vì sao gia hỏa này có thể làm được?

"Honey, ngươi muốn ăn gì? Ta lập tức nướng giúp ngươi!" Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.

"Tôm hùm, có không?" Thu Đồng tức giận nói.

"À, chớ nóng vội, ta lập tức câu lên một con." Trong nháy mắt, trên tay Hạ Chí lại nhiều thêm một cần câu cá, sau đó gia hỏa này thật sự làm như đang thả câu giữa biển rộng.

Những người còn chưa rời đi ngẩn người, đây thật đúng là thần nhân, nướng đồ trên boong thuyền cũng thôi đi, vậy mà hắn còn có ý định câu hải sản lên nướng ăn?

Thu Đồng trừng Hạ Chí, hành vi hiếm thấy của người này nàng đã gặp rất nhiều rất nhiều, nhưng hiện tại nàng vẫn cảm thấy không thể nhẫn, tạm thời không nói tới rốt cục trong biển rộng này có tôm hùm hay không, cho dù có, cho dù hắn có thể câu lên được thật, nhưng chờ hắn câu được tôm hùm lên cũng không biết đã tới lúc nào, có phải gia hỏa này muốn bỏ đói nàng không?

Mà những người trên boong thuyền vốn đang chuẩn bị rời đi, lúc này cũng đều thấy hứng thú, bọn hắn rất muốn biết liệu Hạ Chí có thể câu được thứ gì từ trong biển lên không.

"Này, ngươi không thể để người trên thuyền trực tiếp đưa nguyên liệu tới cho chúng ta nướng sao?" Thu Đồng lại không nhịn được, nàng thật sự không tin Hạ Chí có thể câu được tôm hùm từ trong biển này.

"Có thứ gì đó cắn câu!" Hạ Chí đột nhiên kêu một tiếng, sau đó hắn nắm lấy cần câu, hất lên.

Thu Đồng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện, dường như trên lưỡi câu thật sự có treo thứ gì đó.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, không ngờ làm vậy cũng có thể câu được?

Dây câu vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó lại có thể chính xác quay trở lại trước mặt Hạ Chí, chỉ thấy Hạ Chí khẽ vươn tay nắm lấy dây câu, sau đó lẩm bẩm: "Ừm, dường như hơi nhỏ."

Lúc này Thu Đồng cũng thấy rõ, đó thật sự là một con cá, cụ thể là cá gì nàng cũng không nhận ra, nhưng con cái này không chỉ hơi nhỏ, mà phải nói cho đúng là quá nhỏ, vốn không đủ để nhét kẽ răng!

"Mặc dù có chút nhỏ, nhưng vẫn nướng ngươi đi." Lúc này Hạ Chí lại tự lẩm bẩm một câu, nói xong lời này, Hạ Chí lại có thể trực tiếp đặt cá lên trên vĩ nướng, bắt đầu nướng.

"Này, rốt cục ngươi có biết nướng đồ ăn không?" Thu Đồng không nhịn được, nào có ai lại trực tiếp nướng như hắn?

Bình Luận (0)
Comment