Thu Đồng không tự chủ được nhớ tới buổi tối kia, khiến nàng vô thức cảm thấy nữ nhân này cũng có vấn đề. Chẳng qua rất nhanh nàng đã phát hiện thật ra tình huống cũng không hoàn toàn tương đồng, đầu tiên nữ nhân này trực tiếp chân trần chạy đến, không như nữ nhân trước kia mặc dù khoác khăn tắm nhưng dưới chân vẫn còn mang giày cao gót. Thứ hai, hiện tại nữ nhân này cũng không hô cứu mạng.
Ngay lúc Thu Đồng nghĩ tới mấy vấn đề này, nữ nhân khoác khăn tắm đã chạy vội tới sát biên giới boong tàu, sau đó nàng bay qua vòng bảo hộ, nhảy xuống.
"A!" Thu Đồng kinh hô một tiếng, nàng hoàn toàn không ngờ tới nữ nhân này lại có thể thực sự nhảy xuống như vậy.
"Có người nhảy thuyền!"
"Người tới đây mau, cứu mạng, có người nhảy xuống!"
"Hạ tiên sinh, nhanh cứu người!"
Bởi vì hiện tại là buổi trưa, không ít người đã đi ăn cơm trưa, cho nên lúc này trên boong thuyền cũng không có quá nhiều người, cộng thêm Hạ Chí và Thu Đồng cũng không đến mười. Mà thấy tình cảnh như vậy, lập tức có mấy người hô lên, có người còn trực tiếp hô lên với Hạ Chí, hiển nhiên bọn họ cảm thấy Hạ Chí có năng lực cứu người.
Mà người có suy nghĩ như vậy thật ra còn có Thu Đồng: "Này, sao ngươi không kéo nàng lại?"
Dưới cái nhìn của Thu Đồng, chỉ cần Hạ Chí nguyện ý, hắn nhất định có thể ngăn cản nữ nhân kia nhảy xuống.
"Honey, rất có thể nàng chỉ muốn xuống biển tắm rửa mà thôi." Hạ Chí lười biếng nói.
"Sao ngươi không xuống biển tắm đi?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, làm gì có người nào lại chạy xuống biển tắm?
"Đồng Đồng, chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta, ta có thể xuống biển tắm." Hạ Chí mỉm cười.
Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, bởi vì nàng tin tưởng những lời này của Hạ Chí, gia hỏa này đang muốn nghĩ biện pháp khiến nàng mặc áo tắm trước mặt hắn đây.
"Nói chung ngươi mau đi cứu người đi!" Thu Đồng lại bắt đầu giục Hạ Chí, mà trong lúc nói chuyện, nàng cũng đứng dậy đi tới mạn thuyền, nhưng sau đó nàng lại phát hiện nữ nhân vừa nhảy xuống kia vẫn chưa chìm xuống.
Xem ra nữ nhân kia biết bơi, mà sau khi nhảy xuống biển, dường như nàng cũng kích phát ra bản năng cầu sinh, lúc này nàng đang đập nước, không để chính mình chìm xuống.
Lúc này Hạ Chí cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thu Đồng, nhưng hiển nhiên hắn vẫn không định nhảy xuống cứu người, chỉ là hắn lại nhìn về phía một người khác: "Ngươi không đi xuống cứu nàng sao?"
Thu Đồng giật mình, quay đầu nhìn đối tượng Hạ Chí đang nói chuyện, lại phát hiện đó là một nam nhân vóc người có chút khôi ngô, mà lúc này, nam nhân cũng đang nhìn nữ nhân dưới biển, sắc mặt âm tình bất định.
"Ta không biết bơi." Nam nhân khôi ngô đưa mắt nhìn Hạ Chí, mở miệng trả lời.
"Thật ra bơi cũng rất đơn giản, uống mấy ngụm nước biển ngươi sẽ biết." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Ta cho rằng ngươi nên xuống dưới cứu nàng."
"Ta, ta không rõ ngươi có ý gì." Thoạt nhìn nam tử khôi ngô có chút chột dạ.
"Ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng kéo nhẹ Hạ Chí một chút, "Ngươi đi cứu người trước đi."
Thu Đồng cũng có chút khó hiểu, gia hỏa này không cứu người cũng thôi đi, vì sao hắn lại vô duyên vô cớ gây sự với một người khác?
Mà trên boong thuyền, những người khác cũng ù ù cạc cạc, chẳng qua cũng không ai đứng ra nói gì, dù sao thì người này cũng là Hạ Chí.
"Bạn gái ngươi nhảy xuống biển, ngươi không nên đi cứu nàng sao?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
Lời của Hạ Chí vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, thì ra nữ nhân vừa nhảy xuống biển kia lại là bạn gái của nam nhân khôi ngô này?
"Ta nói ta không biết bơi." Ánh mắt nam tử khôi ngô có chút chột dạ.
Thật ra mọi người cảm thấy nam nhân này cũng không nói sai, không biết bơi là chuyện không còn cách nào khác, bơi lội không phải chuyện có thể học được trong một thoáng một chốc.
"Ngươi nhảy xuống biển sẽ biết." Hiển nhiên Hạ Chí lại không có ý tha cho nam ý khôi ngô này.
"Ta đã nói ta không biết bơi, lại nói nàng cũng không phải bạn gái của ta!" Nam tử khôi ngô đột nhiên nổi giận, "Ta biết ngươi là Hạ Chí, ngươi rất lợi hại, ngươi rất đáng gờm, nhưng ngươi không cần làm khó người khác như thế có được không? Ngươi muốn cứu người thì tự mình đi cứu đi, không liên quan gì tới ta!"
Lúc này, ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy Hạ Chí hơi làm khó người khác, không nên ép một người không biết bơi nhảy xuống biển cứu người mới đúng, đây không phải bắt nạt người sao?
"Cũng đúng, đúng là nàng không phải bạn gái ngươi." Hạ Chí lại có thể tỏ vẻ công nhận, "Lại nói tiếp, thật ra cuộc sống của ngươi trên thuyền này cũng rất không tồi, bạn gái ngươi bị nam nhân khác coi trọng, nhưng ngươi cũng bị một nữ nhân coi trọng, ngươi đen như vậy lại vẫn có thể làm tiểu bạch kiểm, thật đúng là kỳ tích."
Trên mặt nam tử khôi ngô đã có chút tức giận, nhưng khẽ cắn môi, cuối cùng hắn ta vẫn nhịn xuống, hiển nhiên hắn ta không dám đắc tội Hạ Chí.
"Đúng rồi, bạn gái ngươi còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi, đúng không?" Hạ Chí tùy ý hỏi.
"Đúng thì thế nào?" Nam tử khôi ngô có chút căm tức, "Hiện tại ta không muốn ở chung với nàng, chẳng lẽ vậy còn không được sao?"
"Đương nhiên là được." Hạ Chí không chút hoang mang trả lời, nhưng giọng điệu lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ngươi không muốn tiếp tục ở cùng nàng, tại sao phải đợi tới khi ngủ với nàng xong rồi mới nói cho nàng biết?"
"Ngươi, ngươi nói bậy, không có chuyện đó!" Sắc mặt nam tử khôi ngô biến hóa, chỉ có điều thoạt nhìn rõ ràng hắn ta đang chột dạ.
Mà sau khi thấy bộ dạng này của nam tử khôi ngô, mọi người liền hiểu, Hạ Chí hơn phân nửa là không nói sai, người này cũng thật ác tâm, rất có thể là hắn ta ghét bỏ bạn gái đã bị người khác đùa bỡn.