Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 673 - Chương 672: Thỉnh An Hoàng Hậu Nương Nương (2)

Chưa xác định
Chương 672: Thỉnh an Hoàng hậu nương nương (2)

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, trước đây, những người có thể sống thoải mái trên U Linh Nữ Vương trên cơ bản đều đã biến mất khỏi thuyền, những người lưu lại phần lớn là người có cuộc sống không được như ý, cũng không thiếu người giống như Hạ Khiết. Đối với bọn họ, những chuyện bọn họ đã trải qua trên chiếc thuyền này thật đúng là ác mộng.

Cứ việc ác mộng đã biến mất, nhưng đối với những người này, chỉ khi thật sự rời khỏi thuyền mới có thể tính là rời xa ác mộng. Đối với bọn hắn, ở trên thuyền lâu thêm một ngày cũng là một loại giày vò, có thể có cơ hội rời đi sớm một chút, bọn hắn cũng không muốn buông tha.

Cả buổi trưa Hạ Chí đều ở trên boong thuyền, người trên boong ngược lại càng ngày càng nhiều, chẳng qua sau đó, không còn người nào quấy rầy Hạ Chí nữa. Dù sao thì người giống như Tôn Bân cũng chỉ là số rất ít, những người khác cho dù không nhận ra Hạ Chí, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng sẽ tìm người hỏi thăm thử một chút trước.

Gần tới mười hai giờ trưa, Hạ Khiết lại trở về trên boong thuyền.

"Hạ tiên sinh, đã thống kê xong, đây là số người muốn xuống thuyền và số phòng của mỗi người." Hiệu suất làm việc của Hạ Khiết cũng không tệ lắm, "Tổng cộng có 593 người muốn rời thuyền."

Hạ Chí ngồi dậy, tiếp nhận mấy tờ giấy Hạ Khiết đưa tới, nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó gật đầu: "Được, ta sẽ chuyển lời cho U Linh Nữ Vương."

"Cảm ơn Hạ tiên sinh." Hạ Khiết lại cúi đầu với Hạ Chí, "Ngài thật sự là người tốt."

Lúc đầu Hạ Khiết còn muốn nói điều gì, sau đó, đột nhiên nàng thấy một bóng người xuất hiện, lập tức thu hồi lời muốn nói. Nàng hơi chần chờ một chút, còn nói thêm: "Hạ tiên sinh, ta không quấy rầy ngài nữa."

"A, chờ đã." Hạ Chí đột nhiên lại gọi Hạ Khiết lại.

"Hạ tiên sinh, ngài còn có gì dặn dò sao?" Hạ Khiết giật mình.

"Thấy không? Đó là Đồng Đồng nhà ta." Hạ Chí chỉ chỉ nơi cổng boong tàu, một tuyệt thế giai nhân cao quý gợi cảm vừa mới xuất hiện, chính là Thu Đồng.

"Ách, thấy được." Hạ Khiết còn có chút mơ hồ, đương nhiên nàng biết Thu Đồng, trên thực tế, nàng thấy Thu Đồng đến cho nên mới cảm mình thấy không nên quấy rầy Hạ Chí nữa thì tốt hơn.

"Ừm, ngươi cũng giúp ta một việc đi." Hạ Chí cười xán lạn, "Ngươi đi nói cho mọi người biết, sau này bọn họ thấy Đồng Đồng nhà ta đều phải gọi nàng là hoàng hậu nương nương."

"A? À, vâng, vâng." Trong lúc nhất thời, Hạ Khiết hơi không kịp phản ứng, hoàng hậu nương nương? Hạ tiên sinh đang chơi trò cung đình với Thu Đồng sao?

"Tốt rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi." Hạ Chí tỏ vẻ rất hài lòng.

Mặc dù Hạ Khiết có chút ù ù cạc cạc, nhưng nàng vẫn xoay người rời đi, mà bên kia, Thu Đồng đang đi về phía Hạ Chí.

"Ngài khỏe chứ, Thu Đồng tiểu thư... A, không đúng, chào hoàng hậu nương nương!" Hạ Khiết vô thức lên tiếng chào Thu Đồng, sau đó nàng lập tức nhớ tới lời Hạ Chí vừa dặn dò, lại vội vàng sửa xưng hô.

"Cái gì?" Thu Đồng lại nghe tới ù ù cạc cạc, vốn nàng còn muốn hỏi vài thứ, đáng tiếc sau khi Hạ Khiết chào hỏi xong lại lập tức nhanh chân rời đi.

"Đồng Đồng, mau tới đây mau tới đây!" Lúc này Hạ Chí cũng vẫy tay gọi Thu Đồng, một bộ rất vội vàng.

Thu Đồng đi tới trước mặt Hạ Chí, nhìn sofa một chút, nàng lập tức cảm thấy cạn lời, vì sao gia hỏa này lại mang sofa tới đây?

Chiếc sofa này vốn nên nằm trong phòng làm việc của nàng, kết quả hiện tại, gia hỏa này rảnh rỗi không có việc gì làm lại mang sofa ra ngoài chơi, hắn thích sofa như vậy sao?

"Làm gì vậy?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, nàng ngủ nguyên một buổi sáng, vừa rời giường, vẫn là Charlotte nói cho nàng biết Hạ Chí đang ở chỗ này.

"Đồng Đồng, ta có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải nói thật." Hạ Chí bày ra vẻ rất nghiêm túc.

"Ngươi thì có thể có vấn đề nghiêm túc gì?" Thu Đồng tức giận nói.

"Đồng Đồng, ngươi ngồi xuống trước đã." Hạ Chí vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, "Vấn đề này thực sự rất nghiêm túc."

Thu Đồng cũng ngồi xuống thật, nhưng hiển nhiên nàng không tin Hạ Chí thật sự có vấn đề nghiêm túc gì.

"Honey, hiện tại vấn đề đến, ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Ngươi?" Thu Đồng tức giận nói: "Chỉ dựa vào ngươi còn nói mình là người tốt?"

"À, vậy ta đây yên tâm." Hạ Chí làm như thở phào nhẹ nhõm, "Vừa rồi lại có thể có người phát cho ta một tấm thẻ người tốt, để ta rất căng thẳng, hiện tại nghe Đồng Đồng ngươi nói ta không phải người tốt, ta an tâm."

"Đầu óc ngươi có bệnh!" Thu Đồng có chút dở khóc dở cười, đây là chuyện lộn xộn gì vậy.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trong lòng Thu Đồng thầm nói, thật ra nghiêm túc mà nói, tên lưu manh này cũng có thể tính là người tốt, chí ít từ khi hắn bắt đầu đến trường trung học phổ thông Minh Nhật, thật vẫn hắn đã làm chuyện tốt rất nhiều lần.

"Này, đã trưa rồi, ngươi không đi ăn cơm sao?" Lúc này Thu Đồng lại không nhịn được nhắc nhở, "Charlotte đã chạy đi ăn đồ ăn tự chọn một mình."

"Đồng Đồng, chúng ta có thể ngồi ở chỗ này ăn trưa." Hạ Chí cười xán lạn, "Charlotte không ở đây, không phải chúng ta nên nắm chặt cơ hội tận hưởng thế giới hai người sao?"

"Ai muốn tận hưởng thế giới hai người với ngươi?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, chỉ có điều, đồng thời, nàng lại không tự chủ được mà nhìn chung quanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. Không trung trời xanh mây trắng, bốn phía biển rộng mịt mờ, gió thổi nhẹ trên biển, khiến người ta vui vẻ thoải mái, điều này cũng khiến Thu Đồng cảm thấy thật ra ăn cơm ở chỗ này cũng thật không tồi.

"Đồng Đồng, nếu không chúng ta ăn đồ nướng ở đây đi?" Hạ Chí lại đề nghị.

Thu Đồng đang muốn nói điều gì, đột nhiên một loạt tiếng bước chân truyền đến, sau đó Thu Đồng lập tức phát hiện, lại một nữ nhân mặc đồ tắm vọt ra, quả thực giống hệt như sự kiện đêm nàng mới vừa lên thuyền được tái diễn!

Bình Luận (0)
Comment