Bốp!
Một tiếng tát tai vang dội khiến tiếng rống giận của nam tử trắng nõn im bặt, mà khiến mọi người hơi kinh ngạc là người ra tay lại có thể không phải Hạ Chí, mà là một nữ nhân xinh đẹp.
Nữ nhân xinh đẹp này chính là bạn gái trước của nam tử trắng nõn.
"Tôn Bân, ngươi điên đủ chưa?" Nữ nhân xinh đẹp cắn răng.
"Hạ Khiết, ngươi lại có thể đánh ta? Ngươi lại vì hắn mà đánh ta?" Nam tử trắng nõn tên Tôn Bân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hắn ta lập tức rống giận với nàng, "Ta biết rồi, ta biết rồi, chẳng trách ngươi không muốn hợp lại với ta, hiện tại ngươi coi trọng hắn ta có phải không?"
Bốp!
Nữ nhân xinh đẹp tên Hạ Khiết kia vừa tàn nhẫn tát cho Tôn Bân thêm một tát.
"Tôn Bân, trước đây ngươi nói cái gì mà kỷ niệm chúng ta quen nhau hai năm tròn, đưa ta lên chuyến du thuyền đủ để cả đời ta khó có thể quên được, không sai, ngươi làm được, đúng là cả đời ta cũng khó có thể quên được!" Hạ Khiết nghiến răng nghiến lợi, "Buổi tối đầu tiên sau khi lên thuyền, cũng chỉ vì người khác uy hiếp ngươi một chút, ngươi lập tức ngoan ngoãn đưa ta đến trên giường nam nhân khác, thậm chí ngươi còn không dám phản kháng lấy một chút!"
Giọng nói của Hạ Khiết bất giác cao lên: "Ngươi không có năng lực bảo vệ ta, ta có thể không trách ngươi, nhưng ngay cả dũng khí bảo vệ ta ngươi cũng không có, thậm chí ngươi vốn chưa từng thử đứng ra bảo vệ ta!"
"Bọn hắn có súng, ngươi không thể trách ta!" Tôn Bân ở đó có chút chột dạ phản bác.
"Nếu như ngươi không phải bạn trai ta, thật ra ta cũng có thể hiểu được cách làm của ngươi, chẳng qua việc này đã không quan trọng, nhưng ngươi có biết chuyện buồn cười nhất là gì không?" Hạ Khiết nhìn Tôn Bân với ánh mắt thương hại, "Ngươi vất vả lắm mới có thể khôi phục tự do, sau đó ngươi lập tức tới tìm ta, ngươi còn hy vọng ta có thể trở lại bên cạnh ngươi, mà khi ta không đồng ý, ngươi lại muốn phát tiết bất mãn về ta tới trên thân người khác."
Lắc đầu, Hạ Khiết tiếp tục nói: "Đây không phải chuyện buồn cười nhất, buồn cười nhất chính là ngươi lại có thể chạy đi gây sự với Hạ tiên sinh, ngươi có biết sở dĩ chúng ta có thể khôi phục tự do, tất cả đều là vì hắn? Nếu không phải hắn, bây giờ ngươi còn đang bị nam nhân cưỡi, mà ta cũng đang bị mấy nam nhân cưỡi!"
Câu nói sau cùng của Hạ Khiết gần như là hô lên, trong lời nói ít nhiều gì cũng có chút thê lương, đối với nàng, cuộc sông trên U Linh Nữ Vương chính là ác mộng suốt đời khó quên.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lúc này Tôn Bân có chút kịp phản ứng, "Lẽ nào, hắn… hắn chính là Hạ Chí kia?"
Quét mắt nhìn bốn phía, Tôn Bân phát hiện mỗi người đều đang nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngu ngốc, hắn ta lập tức hiểu được, không sai, người ngồi trên ghế sofa kia thật sự là Hạ Chí, là Hạ Chí đã giết chết thuyền trưởng trước đó kia.
"Ta, ta..." Tôn Bân nhìn Hạ Chí, nhất thời có cảm giác trời đất quay cuồng, hắn ta đã trúng phải vận cứt chó gì?
"Được rồi, chạy về phòng ngươi đợi đi." Hạ Chí thản nhiên nói, đối với loại người này, hắn không thể nhấc nổi hứng thú đi dạy dỗ.
Tôn Bân nhìn nhìn Hạ Khiết, lại nhìn Hạ Chí một hồi, sau đó lại quét mắt liếc bốn phía, rốt cục cũng không nói thêm gì nữa, xoay người nhanh chóng rời đi, bước chân kia có vẻ hơi lảo đảo.
"Hạ tiên sinh, cảm ơn ngài." Lúc này Hạ Khiết đã đi tới trước mặt Hạ Chí, rất cung kính cúi đầu.
"Ừm, thật ra ngươi không cần cảm ơn ta, người cho các ngươi tự do là vị thuyền trưởng mới kia, U Linh Nữ Vương." Hạ Chí duỗi lưng, "Các ngươi muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn nàng là được rồi."
Nói xong, Hạ Chí lại nằm xuống ghế sofa.
Hạ Khiết hơi do dự một chút, lại mở miệng nói: "Hạ tiên sinh, thật ra ta còn một chuyện muốn xin ngài giúp."
"Nói đi." Hạ Chí cũng không đứng dậy.
"Hạ tiên sinh, ta đã ở lại trên chiếc thuyền này rất lâu rồi, hiện tại rốt cục cũng khôi phục tự do, ta muốn sớm được về nhà, chỉ có điều hôm trước chiếc thuyền này vừa mới cập bờ, dựa theo quy luật trước kia, chí ít cũng còn cần chừng một tuần lễ mới có thể lại cập bến. Không biết ngài có thể nói với thuyền trưởng một chút, lần này có thể cập bến sớm hơn không?" Trong giọng nói của Hạ Khiết có kèm theo chút bất an, nàng không biết Hạ Chí có nguyện ý hỗ trợ hay không, nhưng nàng vẫn muốn thử xem, bởi vì nàng thực sự không muốn tiếp tục ở lại trên con thuyền này.
Suy nghĩ một chút, Hạ Khiết lại bổ sung một câu: "Hạ tiên sinh, thật ra ta tin tưởng, không chỉ có một mình ta muốn xuống thuyền."
"Như vậy đi, ngươi đi thống kê xem có bao nhiêu người muốn rời thuyền trước, sau đó nói cho ta biết con số cụ thể." Hạ Chí mở miệng nói.
"Vâng, Hạ tiên sinh, cảm ơn ngài, ta lập tức đi thống kê." Trong lòng Hạ Khiết có chút hưng phấn, nếu Hạ Chí đã hỏi như vậy, nói rõ Hạ Chí đồng ý giúp đỡ nàng.
"Đăng ký giúp ta với, ta cũng muốn rời thuyền."
"Tốt, ta lập tức đăng ký, ngươi ở khoang thuyền số mấy?"
"Cũng đăng ký giúp ta một chút, ta ở khoang thuyền số 388."
"Còn có ta..."
Hiển nhiên, cũng không ít người trên boong thuyền nghe được đoạn đối thoại giữa Hạ Khiết và Hạ Chí, mà thấy Hạ Khiết chuẩn bị đi thống kê nhân số, lập tức có người chủ động đi tới, mà trong số những người đang đứng trên boong hiện nay, có phần lớn người muốn rời thuyền.