Một số người lên nhầm thuyền tặc rốt cục cũng phát hiện, lần này, bọn hắn thực sự có thể an tâm nghỉ phép.
Trên boong thuyền cũng dần dần có người xuất hiện, boong thuyền vốn là nơi không an toàn với mọi người, hiện tại nó cũng đã an toàn.
Khi những mọi người phát hiện trên boong thuyền lại có một tấm sofa, hơn nữa trên sofa còn có một người đang nằm, bọn họ đều cảm thấy có chút quái dị. Chẳng qua khi những người này nhận ra Hạ Chí, bọn họ cũng không dám nói gì nữa.
Chỉ có điều, không phải mỗi người đều tham gia buổi bán đấu giá tối hôm qua, cho nên thật ra vẫn có người không nhận ra Hạ Chí, vì thế, khi Hạ Chí nằm trên ghế sofa ngắm trời xanh mây trắng được hai giờ, rốt cục cũng có người đến cướp sofa với hắn.
"Vị bằng hữu này, ngươi có thể đứng lên một chút không?" Một nam nhân xuất hiện bên cạnh sofa.
Nam nhân này chừng ba mươi tuổi, vẻ ngoài trông rất không tồi, trắng trẻo sạch sẽ, chẳng qua thoạt nhìn vóc người có chút gầy gò.
"Người này ai vậy?"
"Điên rồi sao? Kêu Hạ Chí đứng lên?"
"Chắc chắn hắn ta không nhận ra Hạ Chí..."
"Khẳng định là vậy, chắc chắn tối hôm qua hắn ta không tới phòng bán đấu giá..."
Lúc này, trên boong thuyền đã có mấy chục người, nữ có nam có, mà những người quen biết Hạ Chí đều cảm thấy nam tử trắng nõn này đầu óc ngập nước, chọc ai không tốt lại muốn chạy đi chọc Hạ Chí?
"Ta có thể đứng lên." Hạ Chí lười biếng trả lời một câu, "Chỉ có điều, ta không muốn đứng lên."
"Bằng hữu, đây không phải vấn đề ngươi có muốn hay không, sofa này là vật phẩm công cộng trên thuyền, một mình ngươi chiếm dụng cũng quá không ra gì đi?" Nam tử trắng nõn hừ nhẹ một tiếng, "Không phải ta không để cho ngươi ngồi, nhưng ngươi nằm như thế vốn không còn chỗ cho người khác ngồi, như vậy sao được?"
"Dường như ngươi nói nghe cũng rất có lý." Hạ Chí vẫn không đứng lên, "Vấn đề nằm ở chỗ, ngươi lầm ngay mấu chốt vấn đề, sofa này không phải trên thuyền, là của chính ta."
"Ngươi đang già mồm át lẽ phải đúng không? Tấm sofa này sao có thể là của ngươi?" Hiển nhiên nam tử trắng nõn không tin, "Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại trên U Linh Nữ Vương đã không phải còn là nơi có thể muốn làm gì thì làm, ngươi tiếp tục chiếm lấy sofa như vậy ta sẽ kiện ngươi."
"À, vậy ngươi đi kiện đi." Hạ Chí tỏ vẻ chẳng hề để ý.
"Tốt, ngươi chờ, ta nhất định sẽ kiện ngươi!" Nam tử trắng nõn hơi tức giận, hiển nhiên hắn ta cũng không nghĩ tới Hạ Chí hoàn toàn không để ý tới hắn ta.
Đưa mắt nhìn Hạ Chí, nam tử trắng nõn lại giận dữ nói một câu: "Một chút tố chất cũng không có!"
Nói xong lời này, nam tử trắng nõn phát hiện Hạ Chí lại có thể nhắm hai mắt lại, dường như hắn vốn không có tâm tình quan tâm tới mình, hắn ta lại cảm thấy căm tức, không nhịn được lại hừ lạnh một tiếng nói: "Hai lúa, không có giáo dục!"
Đột nhiên Hạ Chí mở mắt, sau đó ngồi dậy.
"Trước đó hẳn ngươi sống rất thảm trên con thuyền này, đúng không?" Hạ Chí bắt chéo hai chân nhìn nam tử trắng nõn, không nhanh không chậm nói.
"Ngươi, ngươi có ý gì?" Sắc mặt nam tử trắng nõn khẽ biến.
"Ừm, trước đó ngươi dẫn theo bạn gái lên thuyền, kết quả không chỉ bạn gái của ngươi bị nam nhân khác ngủ, chính ngươi cũng bị nam nhân khác ngủ, sau đó hiện tại những người kia đều biến mất, rốt cục ngươi cũng cảm thấy mình có thể xoay người rồi, đúng không?" Hạ Chí tiếp tục không chút hoang mang nói.
"Ngươi không nên nói bậy nói bạ!" Nam tử trắng nõn rất buồn bực, "Ta chỉ không quen nhìn loại người tố chất như ngươi!"
"À, kia chính là bạn gái của ngươi?" Tầm mắt Hạ Chí nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một nữ nhân rất xinh đẹp, "Mới vừa rồi ngươi không ngừng nhìn nàng, là muốn phơi bày một chút khí khái nam nhân của ngươi trước mặt nàng sao?"
Những người khác cũng vô thức nhìn nữ nhân xinh đẹp kia, mà nữ nhân xinh đẹp kia lại vô thức lui về phía sau mấy bước, còn cúi đầu, một bộ không muốn dính líu vào chuyện này.
"Thân là nam nhân, ta phải nói cho ngươi biết, thật ra ngươi làm vậy cũng không có tác dụng đâu, trước đây khi ngươi không thể bảo vệ nàng, ngươi đã mất đi nàng." Hạ Chí lắc đầu, "Lại nói tiếp, thật ra ngươi cũng rất đáng thương, đánh loại người như ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên nếu hiện tại ngươi ngoan ngoãn cút đi, ta cũng lười dạy dỗ ngươi."
"Ngươi muốn dạy dỗ ta? Ngươi định dạy dỗ ta kiểu gì? Ngươi dạy dỗ ta thử xem? Ta không sợ ngươi, ta mẹ nó không sợ ngươi!" Nam tử trắng nõn rống giận, "Ta sẽ không bao giờ sợ đám khốn kiếp các ngươi nữa, có gan thì ngươi mẹ nó đến đánh ta đi, đến đi!"
Như bị Hạ Chí nói đến chỗ đau, đột nhiên nam tử trắng nõn rống to như bị điên: "Nữ nhân lão tử bị người cướp thì thế nào? Tên khốn kiếp cướp nữ nhân của ta đã biến mất rồi, ta không bao giờ sợ mấy tên khốn kiếp các ngươi nữa, hiện tại ngươi muốn dạy dỗ ta? Đến đi, ta xem ngươi còn định dạy dỗ ta kiểu gì!"
Đám người bốn phía lắc đầu cảm khái, gia hỏa này sắp điên rồi, xem ra những chuyện Hạ Chí vừa nói kia hơn phân nửa là sự thật. Nghĩ như vậy, không ít người lại có chút đồng tình với nam tử trắng nõn này, bởi vì có ít người cũng từng phải trải qua chuyện không khác nam tử này là bao.
Đối với những người còn lưu lại trên chiếc thuyền này, phần lớn người trước đó từng có hồi ức không mấy tươi đẹp, mà những người có hồi ức tươi đẹp kia trên cơ bản đều đã biến mất.
"Đến đi, đến đánh ta đi!" Nam tử trắng nõn còn đang rống to hơn, "Ta xem ngươi có dám hay không..."