Mà theo party được tiến hành, số người tham gia càng ngày càng nhiều, mọi người cũng bắt đầu đắm chìm vào hoan lạc, tạm thời quên đi tất cả những ác mộng bọn hắn đã gặp phải trên chiếc thuyền này. Mà rốt cục bọn hắn cũng có thể có được một đoạn kỷ niệm tuyệt vời trên con thuyền này.
Thu Đồng cũng không thật sự tham dự vào party này, có điều bầu không khí sung sướng vẫn vô tình lây nhiễm cho nàng, mà tâm tình của nàng cũng dần dần trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
"Lúc này mới giống tuần trăng mật chân chính." Trong lòng Thu Đồng xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Chẳng qua ngay sau đó nàng đã tự khinh bỉ mình, đang suy nghĩ gì vậy? Đây vốn không phải là tuần trăng mật!
Lặng lẽ liếc nhìn Hạ Chí, Thu Đồng lại phát hiện lúc này Hạ Chí đang chăm chú nhìn về phía trước, dường như hơi xuất thần.
Trong lòng Thu Đồng lập tức có chút không thoải mái, không phải tên lưu manh này lại đang nghĩ tới người khác đấy chứ?
"Này, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Thu Đồng không nhịn được giật giật Hạ Chí một chút.
"Honey, đương nhiên là ta đang nhớ ngươi." Hạ Chí quay đầu nhìn về Thu Đồng, mỉm cười.
"Có quỷ mới tin ngươi." Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này trợn mắt nói lời bịa đặt mà không xấu hổ chút nào.
"Ừm, xem ra ta không cách nào câu được mỹ nhân ngư, vẫn nên kết thúc công việc thôi." Lúc này Hạ Chí tự lẩm bẩm một câu, mà Thu Đồng lại không nhịn được trừng mắt liếc hắn, vậy mà tên lưu manh này còn muốn câu một mỹ nhân ngư lên?
Khi Hạ Chí rốt cục cũng ngừng câu cá, buổi party này cũng dần dần bắt đầu tiến vào hồi kết. Mà giờ khắc này, màn đêm cũng đã buông xuống, mặt trăng nhô lên cao, buổi party đồ nướng này có thể nói là một hồi cuồng hoan.
"Bảo Bảo mệt mỏi quá, ta sẽ không bao giờ ăn đồ nướng nữa!" Lúc này Charlotte cũng lầm bầm một câu, "Ta về ngủ đây!"
Charlotte nói đi là đi, mà đương nhiên Hạ Chí cũng sẽ không quan tâm tới nàng, về phần Thu Đồng, hiện tại nàng cũng không lo lắng cho an toàn của Charlotte.
Mà những người khác vừa tham gia buổi party này cũng đều rất tự giác mà bắt đầu rời đi, Thủy Linh thì dẫn người dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sạch boong tàu, cuối cùng, boong tàu lại trở nên an tĩnh.
Một chiếc sofa, hai người cũng ngồi, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
"Mười lăm trăng sáng mười sáu tròn, ánh trăng đêm nay đúng là tròn thật." Trên tay Hạ Chí cầm một ly rượu vang, "Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, nên ngâm một câu thơ mới đúng."
Thu Đồng không để ý đến Hạ Chí, trên tay nàng cũng có một ly rượu vang, nàng đưa ly rượu đưa đến bên mép nhấp một hớp, sau đó cứ nhìn ánh trăng như vậy, trong lòng có cảm giác không cách nào nói nên lời.
Thật ra nàng cũng không thích tết trung thu, trước đây, vào ngày lễ này, nàng vẫn luôn nghĩ tới mẫu thân mình, mà bây giờ nàng còn nhớ tới cả gia gia. Trước đây, mỗi dịp tết trung thu, tâm tình của nàng đều không tốt, nhưng kỳ quái là dường như ngày tết trung thu này của nàng cũng không tệ lắm.
Chí ít, tết trung thu này nàng cũng không cảm thấy quá đau lòng khổ sở.
Thu Đồng quay sang, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt tuyệt mỹ của nàng có vẻ càng mỹ lệ hơn, mà mặt dây chuyền trước ngực nàng lúc này cũng như đang tỏa ra tia sáng mờ ảo, khiến cả người nàng có vẻ cao quý không gì sánh được, vô cùng thánh khiết.
"Hắn cố ý lựa chọn đi du lịch ngay trước tết trung thu sao?" Trong lòng Thu Đồng hơi hoài nghi, mà điều này cũng khiến đáy lòng nàng bắt đầu nảy sinh cảm giác không biết tên.
Một chút xúc động, một chút ngọt ngào.
"Nâng ly nhìn trăng sáng..." Đúng lúc này, Hạ Chí bắt đầu ngâm thơ, "Ta đang nhớ Đồng Đồng (1)..."
(1) Chế từ câu “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương”.
Phốc!
Một ngụm rượu vang phun ra ngoài, Thu Đồng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Hạ Chí: "Này, ngươi có thể đừng hủy thơ của người khác không?"
"Đồng Đồng, thơ là dùng để biểu đạt tình cảm chân thực, ta thật sự đang nhớ ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Ta đang ở ngay bên cạnh ngươi, có gì hay mà nhớ?" Thu Đồng tức giận nói.
"Nói như vậy cũng đúng." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, vậy ta sửa lại một chút, nâng ly nhìn trăng sáng, ta muốn hôn Đồng Đồng..."
"Ngươi hết thuốc chữa!" Thu Đồng có xung động muốn hắt rượu vang lên mặt Hạ Chí.
"Đồng Đồng, nếu ngươi có thể để ta hôn một cái, ta có thể tiếp tục sửa." Hạ Chí cười xán lạn, "Nâng ly nhìn trăng sáng, cúi đầu hôn Đồng Đồng..."
"Ta quay về!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này vẫn luôn có thể xây dựng bầu không khí đặc biệt, nhưng hắn càng giỏi phá hư bầu không khí hắn tạo nên!
Uống sạch rượu vang, Thu Đồng có chút tức giận ném ly vào trong biển, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Chí cũng không đứng dậy đuổi theo Thu Đồng, chỉ ngồi trên sofa cảm khái: "Nhìn xem, ta đúng là một thi nhân không được người hiểu."
Trên boong thuyền đột nhiên yên tĩnh trở lại, Hạ Chí cứ lẳng lặng ngồi trên sofa như vậy, hắn bưng ly rượu, nhưng không uống nữa.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, bất tri bất giác, đã nửa canh giờ trôi qua.
"Được rồi, ngươi lại thắng." Đột nhiên Hạ Chí mở miệng, "Ngươi ngồi bên cạnh ta nửa giờ, lại có thể nhịn được mà im lặng không nói."
"Ta có thể im lặng một năm không nói." Giọng nói lạnh như băng vang lên bên cạnh Hạ Chí, thoạt nhìn không một bóng người, nhưng hiển nhiên giọng nói này là thuộc về Hạ Mạt.
"Vì sao ngươi lại có nhiều thói quen xấu như vậy?" Hạ Chí lắc đầu.
"Ngươi cũng không có thói quen nào tốt!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Thích nhà mới của ngươi không?" Hạ Chí đổi chủ đề.