"Không phải nhà mới." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng băng như vậy, nhưng mơ hồ khác với bình thường.
"Không phải sao?" Hạ Chí có chút kinh ngạc.
"Là nhà." Câu trả lời của Hạ Mạt rất ngắn gọn.
Trên mặt Hạ Chí xuất hiện vẻ cổ quái, nhưng không lên tiếng.
"Ta thích nó." Hạ Mạt lại nói ba chữ, rõ ràng giọng điệu đã không còn lạnh như trước.
Trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: "Ta biết ngươi thích."
Hạ Mạt lại không lên tiếng, nàng ẩn trong bóng đêm, ở chỗ này, nàng là U Linh Nữ Vương chân chính, nhưng Hạ Chí biết, lần này nàng không hiện thân không phải là vì nàng mất hứng nên mới tránh đi, hắn biết nàng thật sự thích chiếc thuyền này, bởi vì nàng đã coi nơi này như nhà chân chính.
Nơi đây không phải nhà mới, đây là nhà của nàng, sở dĩ không phải nhà mới bởi trước đây nàng chưa từng có nhà chân chính, cho nên nơi này không phải nhà mới, mà là căn nhà duy nhất nàng có được trong thời gian qua.
Lại mười phút trôi qua.
"Vì sao ngươi lại không thích nói chuyện như thế?" Hạ Chí lại không nhịn được mở miệng.
"Vì sao ngươi lại thích nói như thế?" Hạ Mạt hỏi ngược lại.
"Được rồi, nói cho ngươi một việc, có rất nhiều người muốn rời thuyền, ngươi cập bến sớm một lần đi, thuận tiện để một số khách mới lên thuyền." Rốt cục Hạ Chí cũng nói tới chuyện ban ngày.
"Được." Hạ Mạt trả lời rất dứt khoát.
"Sắp xếp vào trước đêm quốc khánh đi." Hạ Chí còn nói thêm.
"Được." Hạ Mạt tiếp tục trả lời rất đơn giản.
"Đêm nay ngươi ngủ ở đây sao?" Đột nhiên Hạ Chí đổi sang vấn đề khác.
"Không ngủ." Hạ Mạt trả lời nhiều hơn một chữ.
"Muốn ăn đồ nướng không?" Hạ Chí lại hỏi.
"Không muốn." Hạ Mạt luôn không thích nói quá nhiều chữ.
"Được rồi, vậy chúng ta ngắm trăng đi." Trong giọng điệu của Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
"Được." Hạ Mạt lại một lần nữa biểu thị đồng ý.
Hạ Chí tựa lưng vào sofa, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, nếu có người ở chỗ này nhất định sẽ thấy Hạ Chí lúc này có chút cô độc, bởi một mình hắn ở chỗ này lẻ loi ngắm trăng.
Ừm, nếu thật sự có người ở đây, sợ rằng còn sẽ cảm thấy đầu óc Hạ Chí có vấn đề, bởi vì tựa như hắn đang tự nói tự trả lời, hơn nữa còn một người diễn hai vai.
"Ngươi nói xem, trên mặt trăng có Thường Nga không?"
"Không."
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta đã từng đi."
"A, hiện tại ngươi còn có thể lên trời sao?"
"Ngươi cũng có thể."
"Trong khoảng thời gian này ngươi tiến bộ rất nhanh."
"Ta thông minh."
...
Nguyên một buổi tối Hạ Chí đều không hề rời khỏi boong tàu.
"Mặt trời mọc."
"Ta đi."
Trên biển ngắm mặt trời mọc cũng rất đẹp, mà khi mặt trời từ từ mọc lên trên mặt biển, rốt cục Hạ Chí cũng cảm giác được Hạ Mạt đã rời đi, nàng cứ ngồi bên cạnh hắn cả một buổi tối như vậy.
"Hơi buồn ngủ, ngủ một hồi đi." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó cứ nằm dài ra sofa, nhắm mắt lại, thoạt nhìn dường như chỉ nháy mắt hắn đã tiến vào mộng đẹp.
Trong khoang thuyền số 1.
Thu Đồng lại tỉnh rất sớm, nàng đi ra khỏi phòng ngủ, theo bản năng nhìn về phía sofa trên phòng khách, mà vừa nhìn nàng lập tức cảm thấy lộp bộp, vậy mà tên lưu manh kia lại không ở đây?
Nhìn thời gian một chút, hiện tại mới vừa sáu giờ, chắc chắn gia hỏa này không phải rời đi lúc sáng sớm, mà là cả đêm hắn vốn không quay về!
"Lưu manh đáng chết, chắc chắn tối hôm qua hắn lại đi lêu lổng với Hạ Mạt!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, có xung động muốn lập tức tìm Hạ Chí mắng hắn một trận, thế nhưng khiến nàng phải bực mình là hết lần này tới lần khác, nàng không cách nào quang minh chính đại mắng hắn, ai bảo nàng không thừa nhận mình là bạn gái hắn đây?
"Đã nói không nên ra ngoài với hắn rồi!" Thu Đồng có chút hối hận, tại sao nàng phải đồng ý ra ngoài du lịch với tên gia hỏa này?
Trong lúc nhất thời, Thu Đồng lại phiền muộn, nàng quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Ra khỏi phòng, Thu Đồng lập tức đi về phía boong tàu, tuy hiện tại còn rất sớm, nhưng trên đường đi, nàng đã đụng tới rất nhiều người, mà khiến Thu Đồng cảm thấy mơ hồ là lần này, mỗi người gặp nàng lại có thể đều chào hỏi nàng, thế nhưng cách chào hỏi có hơi quái dị.
"Chào buổi sáng, hoàng hậu nương nương!"
"Ngài khỏe chứ, hoàng hậu nương nương."
"Hoàng hậu nương nương buổi sáng tốt lành."
Mới vừa bắt đầu Thu Đồng còn tưởng những người này không phải đang chào hỏi nàng, nhưng khi mỗi người đều gọi nàng là hoàng hậu nương nương, nàng biết chắc chắn chuyện này có vấn đề.
"Tên lưu manh đáng chết kia lại đang làm lung tung!" Thu Đồng không cần đoán cũng biết chuyện này nhất định là do Hạ Chí làm ra, tên hỗn đản này quá không biết xấu hổ, lại có thể muốn làm hoàng đế!
Thu Đồng cũng lười đi phản bác cách xưng hô của những người này, nàng chỉ bước nhanh, nhanh chóng đi tới boong thuyền.
Sáng sớm gió thổi, trên biển mát mẻ dị thường, cũng khiến phiền muộn trong lòng Thu Đồng như thoáng cái đã biến mất hết, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy chiếc ghế sofa quen thuộc trên boong thuyền, tâm tình của nàng lại càng tốt hơn.
Đi nhanh đến bên cạnh sofa, thấy Hạ Chí ngủ say trên sofa, Thu Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, lưu manh này đúng là, ngủ chỗ nào không ngủ, nhất định muốn trực tiếp ngủ trên boong thuyền?
"Này, tỉnh." Suy nghĩ một chút, Thu Đồng vẫn quyết định đánh thức Hạ Chí.
Đáng tiếc là dường như Hạ Chí đã ngủ rất say, vốn không cách nào gọi tỉnh.