Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 679 - Chương 678: Đồng Thoại Đều Là Lừa Người (2)

Chưa xác định
Chương 678: Đồng thoại đều là lừa người (2)

Thu Đồng giằng co vài phút vẫn không cách nào đánh thức Hạ Chí, thẳng đến khi phía sau truyền tới một giọng nói: "Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ hôn ba ba một cái, hắn nhất định sẽ tỉnh."

Người nói chuyện hiển nhiên là Charlotte, về phần nàng đã đến đây từ lúc nào, Thu Đồng vốn không phát hiện.

"Charlotte, đừng học cha ngươi cả ngày chỉ nghĩ toàn thứ lung tung!" Thu Đồng trợn mắt liếc Charlotte.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, trong truyện cổ tích vẫn luôn nói như vậy, vương tử vẫn luôn làm vậy để khiến công chúa tỉnh lại." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy vô tội, "Tuy Đồng Đồng tỷ tỷ không phải vương tử, ba ba cũng không phải công chúa, chẳng qua tỷ là hoàng hậu, ba ba là hoàng đế, hẳn cũng xấp xỉ."

"Đồng thoại đều là lừa người!" Thu Đồng tức giận nói: "Còn có, chớ theo cha ngươi hồ đồ, ta mới không phải hoàng hậu đâu."

"Ừm, cũng đúng, trong cổ tích, hoàng hậu luôn là người rất hung ác đây, đúng là lừa người." Charlotte chớp chớp mắt, "Chẳng qua Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ hôn ba ba một cái chắc chắn ba ba sẽ tỉnh."

"Hắn không tỉnh thì để hắn ngủ tiếp đi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Ta đi ăn điểm tâm!"

Nói xong lời này, Thu Đồng xoay người rời đi, mà đúng lúc này, phía sau lại truyền đến giọng nói của Hạ Chí: "Đồng Đồng, hiếm khi Charlotte nói đúng được một lần, ngươi nên làm theo mới đúng."

Thu Đồng vừa quay đầu liền phát hiện Hạ Chí đã ngồi từ trên ghế sofa dậy, thế là nàng trừng mắt liếc hắn: "Biết ngay ngươi đang giả bộ ngủ!"

"Đồng Đồng, ta mơ thấy ngươi muốn hôn ta, vì thế ta lập tức tỉnh." Hạ Chí cười hì hì, "Nếu không hiện tại ngươi hôn ta một chút, sau đó ta lại đi ngủ tiếp."

Thu Đồng trực tiếp mặc kệ Hạ Chí, xoay người đi vào bên trong, nàng quyết định đi ăn điểm tâm, về phần Hạ Chí có đi không nàng cũng lười quản.

"Giấc ngủ tuy đáng quý, nhưng cơm càng quý hơn, nếu vì muốn Đồng Đồng, cả hai đều có thể bỏ (1)." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nhảy lên từ trên ghế sofa, đuổi theo Thu Đồng.

(1) Biến tấu từ câu: “Tính mạng vốn đáng quý, ái tình càng cao hơn, nếu vì muốn tự do, hai thứ đều có thể bỏ.”

Trong nháy mắt sofa biến mất, mà Charlotte cũng đi theo sau.

Dọc theo đường đi, lại có không ít người chào hỏi Thu Đồng, vì vậy, đợi khi ba người tới phòng ăn ngồi xuống, Thu Đồng vẫn đang nín một cơn tức cầm đũa lên tàn nhẫn đánh một cái trên tay Hạ Chí.

"Ngươi làm gì khiến bọn hắn đều gọi ta là hoàng hậu?" Thu Đồng thật sự buồn bực, "Nhanh để bọn hắn đổi giọng."

"Charlotte, nói cho Đồng Đồng biết vì sao nàng lại là hoàng hậu?" Hạ Chí quay đầu nhìn Charlotte.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, bởi vì ta là công chúa Charlotte, cho nên ba ba chính là hoàng đế, nếu ba ba là hoàng đế, đương nhiên tỷ sẽ là hoàng hậu." Thoạt nhìn logic của Charlotte không hề có vấn đề gì.

"Xem xem, Đồng Đồng, ngươi muốn trách thì phải trách Charlotte, ngươi có thể đánh nàng, ta bảo đảm sẽ không giúp nàng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.

Thu Đồng lập tức có cảm giác vô lực, vậy mà gia hỏa này lại có thể đổ trách nhiệm lên trên đầu Charlotte, thật đúng là ba ba không biết xấu hổ nhất trong lịch sử!

Cũng may Thu Đồng đã quen với cặp cha con hiếm thấy này, cho nên rất nhanh nàng đã ném chuyện này ra sau đầu, ba người vừa ầm ĩ vừa ăn điểm tâm xong, sau đó lại bắt đầu kế hoạch hành trình hôm nay.

"Hôm nay chúng ta làm gì vậy?" Thu Đồng chủ động hỏi Hạ Chí, mặc kệ thế nào, bọn hắn cũng đang đi du lịch, nếu cứ tiếp tục ở lại trong phòng như vậy thật không có ý nghĩa gì.

"Đồng Đồng, thật ra ta cảm thấy hai người chúng ta có thể ở lại trong phòng ngủ làm một chút..." Hạ Chí lập tức đề nghị.

"Câm miệng!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, khuôn mặt hơi phiếm hồng, "Không cho nói, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Được rồi, thật ra trên thuyền còn có nhiều nơi có thể chơi, sân golf quán bar… những nơi này hẳn các ngươi không đi, à, đúng rồi, thật ra còn có một nơi đua xe." Hạ Chí bày ra vẻ cụt hứng, có thể nhìn ra được hắn cũng không quá hứng thú với những nơi này.

Đúng là trên thuyền không thiếu chỗ ăn chơi, thật ra quán bar cũng không chỉ có một, trong đó thậm chí còn có quán bar biểu diễn múa thoát y.

Đối với du khách bình thường, thật ra những nơi kia đều rất chỗ ăn chơi không tồi, chỉ có điều đối với Hạ Chí, dường như những nơi này đều là nơi có cũng được không có cũng không sao, hắn thích nhất và trải nghiệm thế giới hai người với Thu Đồng. Đáng tiếc là Thu Đồng lại không cho hắn có cơ hội đó.

"Thật ra quán bar cũng không tồi, chỉ có điều đợi buổi tối đi thì tốt hơn." Charlotte chớp chớp mắt, "Đồng Đồng tỷ tỷ, tối nay chúng ta đi cụng rượu (1) đi, được không?"

(1) Cụng rượu: uống liên tục hết ly này tới ly khác xem ai say trước.

"Đương nhiên không được!" Thu Đồng thực sự phục nha đầu này, mới ba tuổi đã nghĩ tới chuyện cụng rượu, mệt nàng nghĩ ra được!

"Đồng Đồng, ta cảm thấy ý kiến này rất tuyệt." Hạ Chí lập tức tỏ vẻ hứng thú, "Honey, không bằng chúng ta đi cụng rượu đi!"

"Ta mới không liều mạng như ngươi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, không phải lưu manh này muốn chuốc say nàng sao?

"Đồng Đồng, ta bảo đảm cho dù ngươi uống say ta cũng sẽ không làm gì ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, sau đó, hắn lại bày ra vẻ mặt ước mơ, "Ừm, Đồng Đồng uống say chắc chắn sẽ nôn, sau đó sẽ làm bẩn quần áo, nói như vậy ta có thể tắm giúp Đồng Đồng..."

Bốp!

Thu Đồng dùng đũa tàn nhẫn đán lên trên mu bàn tay Hạ Chí, vẻ mặt xấu hổ, tên hỗn đản này nghĩ cũng thôi đi, còn phải nói ra!

"Được rồi, Đồng Đồng, nếu như ngươi cảm thấy trên thuyền không thú vị, chúng ta còn hai lựa chọn." Hạ Chí mỉm cười với Thu Đồng, "Thân yêu, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi muốn lên trời hái trăng hay xuống đáy biển bắt baba?"

"Ngươi đang hỏi cái gì vậy?" Thu Đồng tức giận nói.

"À, honey, nói đơn giản một chút chính là ngươi muốn lên trời hay là muốn xuống biển?" Hạ Chí đổi một cách nói.

Bình Luận (0)
Comment