Xuống biển?
Trong lòng Thu Đồng thầm nói, gia hỏa này hơn phân nửa lại là hy vọng có thể khiến quần áo của nàng ướt sũng, hoặc để nàng mặc áo tắm vân vân, chẳng qua, nếu có thể xuống đáy biển thật hẳn sẽ rất đẹp, nếu không cũng sẽ không có nhiều người thích lặn xuống nước như vậy.
Về phần lên trời, hai ngày trước gia hỏa này đã nói tới, chẳng lẽ hắn thật sự có thể lái máy bay sao?
"Này, ngươi biết lái máy bay thật sao?" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được hỏi.
"Ừm, Đồng Đồng, ngươi lên boong thuyền chờ ta đi." Hạ Chí cũng không trả lời Thu Đồng ngay mà chỉ nói một câu như vậy, sau đó, hắn lại nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
"Này, ngươi định đi đâu?" Thu Đồng lại ngạc nhiên.
Nhưng Hạ Chí đã trực tiếp biến mất, vốn không trả lời vấn đề của Thu Đồng, giống như hắn vốn không hề nghe thấy vậy.
"Cha ngươi đúng là tên bệnh thần kinh!" Thu Đồng có chút tức giận, nhìn Charlotte nói.
"Ừm, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ nói đúng." Charlotte lại gật đầu, biểu thị tán thành.
Thu Đồng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, Thu Đồng có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Hay là chúng ta lên boong tàu xem thử đi, không biết rốt cuộc người cha bệnh thần kinh của ngươi lại muốn làm cái quỷ gì."
"Đồng Đồng tỷ tỷ, đợi lát nữa ta muốn ngồi phía trước với tỷ." Charlotte chớp chớp mắt nói.
"Cái gì mà ngồi phía trước?" Thu Đồng lại có chút ù ù cạc cạc, vì sao tiểu nha đầu này lại nói cái gì không hiểu được vậy.
"Đi thôi!" Charlotte cũng không trả lời, chỉ chạy ra phía ngoài.
Không bao lâu sau, Thu Đồng và Charlotte đều đã tới trên boong thuyền, lúc này trên boong thuyền cũng có một ít người. Hiện tại, chiếc du thuyền này cũng có thể tính là du thuyền du lịch bình thường.
"Đến rồi!" Đột nhiên Charlotte kêu lên, sau đó nàng vung bàn tay nhỏ trắng noãn, "Ta muốn ngồi ở phía trước!"
Thu Đồng không tự chủ được ngẩng đầu, trên không trung cách đó không xa có một cái bóng đang càng lúc càng lớn, mà rất nhanh nàng đã thấy rõ, đó là một chiếc máy bay.
"A? Có máy bay?"
"Đúng vậy, hình như đang bay về phía bên này."
"Thật kỳ quái, chiếc máy bay này từ đâu tới?"
"Hẳn nó vốn nằm trên thuyền."
"Hẳn là vậy."
Du thuyền lớn như U Linh Nữ Vương, muốn đặt một chiếc trực thăng trên này hẳn không phải chuyện khó khăn gì, cho nên mọi người đều cảm thấy hẳn chiếc máy bay này vốn đã nằm trên thuyền.
"Hình như trên máy bay có chữ viết."
"Ừm, thật sự có chữ."
"Số hiệu Đồng Đồng?"
"Hình như thật sự là số hiệu Đồng Đồng..."
Những người phát hiện chữ vô thức quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, mà giờ khắc này, Thu Đồng cũng nhìn thấy, lập tức cảm thấy cạn lời, gia hỏa này đã viết mấy chữ ấy lên máy bay từ lúc nào?
Tuy còn chưa thấy rõ người lái máy bay, nhưng Thu Đồng đã có thể khẳng định, người trên máy bay tuyệt đối là Hạ Chí!
Rất nhanh máy bay đã tới trên boong thuyền, bắt đầu hạ xuống, mà khi máy bay dừng hẳn, người điều khiển đi ra từ bên trong, mọi người đều ngây người, lại là Hạ Chí?
"Sao người này cứ như không gì làm không được." Trong lòng không ít người đều xuất hiện ý nghĩ này, vừa ngưỡng mộ lại vừa ước ao Hạ Chí, người này thật lợi hại.
"Honey, theo ta lên trời đi." Hạ Chí đã đi tới trước mặt Thu Đồng, trên mặt là nụ cười xán lạn.
"Ta muốn ngồi phía trước!" Charlotte la lên một câu, sau đó lại chạy về phía máy bay.
Lúc này, rốt cuộc Thu Đồng cũng hiểu rõ, thì ra Charlotte đã biết trước Hạ Chí đi lái máy bay tới.
Vốn dĩ Thu Đồng cũng không định lên máy bay chơi, nhưng bây giờ Hạ Chí đã lái máy bay tới, nàng cũng không cự tuyệt, theo Hạ Chí lên máy bay.
Rất hiển nhiên, nguyện vọng ngồi phía trước của Charlotte không thành công, Hạ Chí trực tiếp ôm nàng tới phía sau, về phần vị trí phía trước đương nhiên là thuộc về Thu Đồng.
"Ba ba, ngươi bất công!" Charlotte ở phía sau kháng nghị.
"Nữ nhi ngoan, ngươi có thể xuống máy bay." Hạ Chí lười biếng nói.
Charlotte lập tức ngoan ngoãn câm miệng, không kháng nghị nữa.
Máy bay trực thăng bay khỏi boong tàu, du thuyền to lớn cũng dần dần biến nhỏ trong tầm mắt Thu Đồng. Ở trên không trung bao quát biển rộng, nhìn du thuyền chạy trong đại dương, nàng có cảm giác rất đặc biệt.
Máy bay đầu tiên là bay vòng quanh du thuyền vài vòng, sau đó lại bay về phía xa xa, hiển nhiên tốc độ của du thuyền còn kém rất rất xa tốc độ phi hành của máy bay, không bao lâu sau, khi Thu Đồng quay đầu nhìn lên lại phát hiện du thuyền đã biến thành một điểm đen trong biển.
"Này, ngươi bay xa như vậy làm gì, đừng để tới lát nữa chúng ta lại không thể quay về!" Thu Đồng lại hơi lo lắng.
"Đồng Đồng, chúng ta có thể nhảy xuống biển bơi trở về." Hạ Chí cười hì hì nói.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, mệt hắn nghĩ ra được.
Thu Đồng cũng không quá lo lắng, nàng tin tưởng Hạ Chí có tự tin có thể bay trở về, cho nên nàng cũng bắt đầu an tâm ngắm phong cảnh.
"A, ba ba là người xấu!" Charlotte ở phía sau lớn tiếng la hét.
Hô to trên không trung cũng là một thú vui.
Đáng tiếc Hạ Chí lại hoàn toàn không quan tâm tới Charlotte, để nàng ở lại phía sau tự mình kiếm chuyện vui đùa, mà hắn lại bắt đầu chơi kỹ thuật phi hành, đột nhiên bay lên cao, đột nhiên xoáy xuống, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn xoay tròn giữa không trung. Vì vậy, Thu Đồng vẫn luôn tương đối nội liễm cũng thường phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó nàng cũng bất tri bất giác bắt đầu thả lỏng hơn một chút.