"Hạ Chí, ngươi là tên lưu manh đáng chết!" Một hồi sau đó, Thu Đồng cũng bắt đầu hô to trên không trung, mà rốt cục nàng cũng đã tìm được tiếng nói chung với Charlotte.
Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ bắt đầu la to trên không trung, thường lấy Hạ Chí ra làm đối tượng công kích, hài lòng vô cùng.
Thời gian vui vẻ đương nhiên cũng trôi qua rất nhanh, mấy giờ sau, khi Thu Đồng đột nhiên thấy được du thuyền quen thuộc, nàng mới giật mình nhận ra máy bay đã bay trở về rồi.
Khi máy bay hạ cánh xuống trên boong thuyền, đã gần đến mười hai giờ trưa, có thể nói nhiên liệu dự trữ trong chiếc máy bay này vô cùng xuất sắc, lại có thể bay liên tục trên không trung hơn bốn giờ. Mà giờ khắc này, rõ ràng Thu Đồng còn cảm thấy chưa được thỏa mãn lắm.
"Đồng Đồng, các ngươi đi ăn cơm đi, ta trở về ngủ một lát." Hạ Chí ngáp một cái.
Thu Đồng cho rằng Hạ Chí lái máy bay nguyên một buổi sáng đã quá mệt mỏi, cho nên cũng không nói gì, nhưng nàng lại không biết chủ yếu là vì tối hôm qua Hạ Chí chưa hề ngủ.
Tuy Thu Đồng và Charlotte không lái máy bay, thế nhưng chỉ la to thôi cũng rất tổn hao thể lực, hai người tới phòng ăn tự chọn ăn no nê, sau đó cùng nhau về phòng, phát hiện Hạ Chí đã ngủ say trên ghế sofa.
Thu Đồng xem TV, sau đó lại xem tạp chí một hồi, cứ như vậy qua mấy giờ, phát hiện Hạ Chí vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cảm thấy hơi buồn chán, thế là nàng đi vào phòng ngủ, thay áo tắm, lại chạy tới bể bơi bơi.
Thu Đồng chậm rãi bơi qua bơi lại trong nước, tâm tình cũng có thể tính là không tệ. Đối với nàng, hôm nay có thể tính là một ngày mãn nguyện nhất sau khi lên thuyền.
Bơi xấp xỉ nửa giờ, Thu Đồng chuẩn bị lên bờ, nàng duyên dáng xoay người trong nước một cái, sau đó lên tiếng kinh hô: "A!"
Bên bể bơi đã có một người lẳng lặng đứng ở nơi đó.
"Này, ngươi vào đây từ lúc nào?" Thân thể Thu Đồng vốn đang trồi lên hơn phân nửa, lúc này nàng lại tranh thủ thời gian chìm xuống.
"Năm mươi chín giây trước." Đứng cạnh bể bơi chính là Hạ Chí, mà giờ khắc này, Hạ Chí đang nhìn chằm chằm Thu Đồng, ánh mắt kia có chút nóng bỏng.
"Ngươi mau đi ra!" Trong lòng Thu Đồng hơi hốt hoảng, rốt cục nàng cũng nhớ tới, lần này nàng không khóa cửa phòng ngủ, nói cách khác, thật ra chuyện này cũng không thể trách Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta mới vừa ngủ mấy giờ, hơi mệt, cũng muốn bơi một chút." Hiển nhiên Hạ Chí không định ra ngoài.
"Ngươi đi ra ngoài trước đã!" Thu Đồng hơi gấp gáp, "Nếu ngươi không ra ngoài sao ta lên được?"
"Đồng Đồng, chẳng lẽ ta không đi ra ngươi sẽ không lên sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Không sai!" Thu Đồng nói như hờn dỗi.
"Ừm, thật tốt quá." Hạ Chí tỏ vẻ hết sức phấn khởi, "Vậy ta không đi ra ngoài nữa."
Thu Đồng lập tức ngẩn ra, đột nhiên nàng nhớ tới chắc chắn gia hỏa này ước gì nàng không rời khỏi bể bơi đây.
"Nước trong bể bơi này thật sạch." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, cái gì cũng có thể nhìn thấy."
"Lưu manh, không được nhìn!" Gương mặt Thu Đồng nóng lên, thật ra nàng đã biết có trốn trong nước cũng không có tác dụng, nhưng tên hỗn đản này hết lần này tới lần khác lại cứ muốn làm rõ!
"Không được, Đồng Đồng đẹp mắt như vậy, ta nhất định phải nhìn." Hạ Chí lại tỏ vẻ nhất định phải xem cho đủ, ngay sau đó, hắn lại có chút tiếc nuối, "Đồng Đồng, đây không phải bộ áo tắm đẹp nhất, có một bộ áo tắm màu đỏ càng hấp dẫn hơn nhiều."
"Nghĩ hay quá, ta mới không mặc bộ đó!" Thu Đồng tức giận nói, nàng nhớ được bộ áo tắm màu đỏ kia, đó là bộ ít vải nhất!
"Đột nhiên ta cảm thấy hối hận rồi." Hạ Chí lại lẩm bẩm, "Ta thật không nên đổi thuyền trưởng."
"Ngươi nói cái gì vậy?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Honey, nếu như ta không đổi thuyền trưởng, hiện tại ta có thể phạm tội với ngươi." Hạ Chí nói rất chân thành: "Hiện tại ta thực sự rất muốn phạm tội."
"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng cũng không trốn tránh nữa, nhanh chóng bơi tới bờ bể bơi, cuối cùng chạy vào bên trong.
Dù sao cũng bị tên lưu manh này thấy rồi, có tránh nữa cũng vô dụng, về phần phạm tội quái gì đó mà hắn vừa nói, thật ra nàng cũng không quá lo lắng, nếu gia hỏa này thật sự muốn phạm tội với nàng, hắn đã không chờ tới hiện tại.
"Vóc người của Đồng Đồng thật tuyệt." Nhìn bóng lưng Thu Đồng biến mất trong tầm mắt, Hạ Chí bắt đầu cảm khái.
Hạ Chí ngồi bên bể bơi thêm vài phút đồng hồ, sau đó Thu Đồng lại lần nữa đi ra, đương nhiên lúc này nàng đã thay một bộ trang phục khác.
"Đồng Đồng, ngươi mặc quá nhiều quần áo." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Không phải ngươi muốn bơi sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút ảo não, nàng phát hiện khi nàng ở bên cạnh tên lưu manh này, trong lúc bất tri bất khác không gian riêng tư của nàng đang bị hắn xâm nhập, đầu tiên là xem như gián tiếp ở chung với hắn, hiện tại lại để hắn thấy được bộ dạng nàng mặc đồ tắm, nếu còn tiếp tục như vậy...
Thu Đồng có chút không dám nghĩ tiếp, mà khiến nàng ảo não là nàng biết rất rõ nếu còn tiếp tục như thế chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại tựa như không muốn ngăn cản.
"Vốn muốn bơi, thế nhưng Đồng Đồng ngươi không bơi nữa, đương nhiên ta cũng phải theo ngươi, không bơi nữa." Hạ Chí vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng.
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, không phải gia hỏa này muốn bơi chung với nàng sao?
"Không tốt rồi không tốt rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, việc lớn không ổn rồi!" Đúng lúc này, giọng nói thanh thúy truyền đến, là Charlotte vừa la hét vừa chạy tới.